Cho dù không gian mơ hồ như thế nào, cho dù anh ta chỉ nói một câu như vậy, nhưng mà Tống Ân có thể nhìn ra anh ta thực sự tức giận, hơn nữa…
Rất tức giận.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tôi hỏi lại một lần nữa… tuần này, em đi đâu?” Không khí trong xe đột nhiên hạ thấp. Hơn nữa, có thể khiến cho con người ta không thở nổi.
Tống Ân có thể cảm thấy được trong mắt anh ta giờ phút này chính là có một tầng băng mỏng.
“… Tôi ra nước ngoài nghỉ phép.”
“Nghỉ phép?” Anh ta cười lạnh.
Thật đúng là một kỳ nghỉ phép tuyệt vời!
Không biết vì cái gì, đối mặt trước lời chất vấn của anh ta, cô lại có chút chột dạ.
Cô cứ thế mà đi, một người lại cứ như bốc hơi khỏi thế gian. Nói với anh †a là đi nghỉ phép, không bằng nói là đi giải sâu. Hoặc là…
Tự mình chữa vết thương lòng…
Cô sửa lại tóc, không nhìn anh ta, sau đó liếm liếm môi, nhẹ giọng nói: “Tôi… Thời gian trước quay phim ở bên ngoài, cảm thấy rất mệt. Cho nên… Lần này xin nghỉ phép, đi thả lỏng tâm tình”
“Hay cho câu đi thả lỏng tâm tình!
Điện thoại của em đâu?” €ô nói vô cùng bình thản, vô cùng thoải mái, lửa giận trong lòng Lê Tiến Minh khó khăn mới đè nén được giờ đây lại bùng lên.
“… Tắt điện thoại.”
“Vì sao lại tắt máy?” Anh ta liên tục chất vấn, đang gây sự.
“Nghỉ phép… Muốn được yên tĩnh, không hy vọng có người quấy rầy” Hô hấp Lê Tiến Minh càng trở nên nặng nề. Lời cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243606/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.