Mà người đàn ông đó…..
Không phải Lê Tiến Thành, chắc là sẽ không phải… Lê Tiến Minh…
Nhớ tới Lê Tiến Minh khiến Tống Ân có chút đau lòng.
Nắm trên cát, ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời chói mắt, cũng không rõ bản thân đang suy nghĩ gì.
Một tuần sau, khi Tống Ân xuống máy bay trời cũng đã tối.
Khởi động điện thoại liền hiện lên mấy trăm cuộc điện thoại.
Có số của Ada, có của Vũ Uyên.
Nhiều nhất vẫn là… của anh ta.
Mỗi ngày ít nhất cũng là chục cuộc gọi.
Tống Ân nhìn thấy số của anh ta, cho đến bây giờ, những lời mẹ Lê Tiến Minh nói ngày đó, những câu nói ấy vẫn còn quanh quẩn bên tai, khiến cho hốc mắt cô không khỏi có chút phiếm đỏ.
Lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ này, nghĩ trước tiên sẽ gọi điện cho Vũ Uyên.
“Trời ơi! Chị bốc hơi khỏi thế gian này rồi sao?” Vừa nghe thấy giọng của cô, Vũ Uyên liền liên thanh nói.
“Em cùng Ada mấy hôm nay không tra được tin tức của chị, thiếu chút nữa đã báo cảnh sát rồi! Ngôi sao lớn à, về sau chị đi đâu có thể nghe điện thoại được không, Ada sắp phát điên rồi.
Không tìm thấy người, đành phải tìm em mà trút giận.”
“Mấy ngày nay vất vả cho em rồi.”
“Hơn nữa không chỉ có Ada mà Lê Tiến Minh cũng tới tìm em. Mỗi ngày đều bị anh ta ép hỏi em sắp phát điên rồi. Chị mau gọi điện cho Lê Tiến Minh đi, đoán không chừng lúc này anh ta cũng sắp phát điên rồi.”
“.. Biết rồi” Tống Ân đáp một tiếng: “Hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243605/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.