Chú ấy hình như không còn buồn như trước nữa”
“Con làm rất tốt” – Cô sờ đầu cậu bé – “Con cùng các bạn đi chơi đi, sau này gặp lại dì mời con ăn bánh ngọt”
“Dạ, tạm biệt dì” Tiểu Mộc vẫy tay, chạy ra ngoài một bước, quay người vẫy tay với anh cười – “Tạm biệt, chú.” Kiều Phong Khang không trả lời, đáp lại, khóe môi anh cong lên.
Hai người đi lại cạnh nhau. Nhất thời cả hai đều không biết nên nói gì.
“Anh có nghĩ Tiểu Mộc và đám nhỏ kia dễ thương không?” – Cô ấy hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Không dễ thương” Anh trả lời mà không mơ hồ.
“..”- Ánh Tuyết cứng họng – “Sao lại không dễ thương?”
“Một đám nhóc con, chúng đáng yêu ở chỗ nào?”
“Tại sao đám nhóc con không dễ thương?” – Cô mím môi, nhưng Bánh Bao của bọn họ thật dễ thương!
“Nghịch ngợm suốt ngày”
“Điều đó có nghĩa là anh thực sự không thích mấy bé trai à?”
“Ừ” – Anh đáp lại không chút do dự.
Cô không vui trừng mắt nhìn anh và bước nhanh về phía trước bỏ mặc anh. Kiều Phong Khang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh chỉ nói sự thật, anh đã chọc giận đến cô ở đâu vậy?
Kết quả là cô đã hờn dỗi anh cả ngày nhưng cô không bao giờ có ý định rời đi.
Kiều Phong Khang đun nước cho cô uống nhưng cơn sốt của cô vẫn kéo dài. Khi màn đêm buông xuống, cơn sốt lại trở về. Anh tìm chăn bông trong tủ để cô dùng.
“Em muốn đi tắm” ~ Anh liếc cô một cái, cau mày khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243546/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.