Anh phủi bùn đất trên người: “Lo cho mình trước đi” Cô thở dài vỗ bụi trên người, nghĩ nghĩ lại rồi ngẩng đầu nói: “Vừa rồi anh không có trả lời em. Nếu em không tìm được anh trước, anh sẽ định trở lại nữa sao?” “..”- Anh mím môi. Cô có thể thấy nỗi buồn trong mắt anh. Sự im lặng của anh chính là sự cam chịu. “Vậy… anh định bỏ rơi em rồi anh sẽ kết hôn với Bối Bối và sống với Bối Bối đến hết đời trên đảo?” “Đừng nói nhảm!” – Anh nói một cách gay gắt. “Em đang nói nhảm sao? Câu nào em nói sai?” – Du Ánh Tuyết cắn môi. “Dì ơi, sao dì lại ở cùng với… đại ma vương?” – Dường như vì sợ hãi, giọng nói của Tiểu Mộc càng ngày càng nhỏ, cả đám nhỏ cũng co cụm lại. Du Ánh Tuyến nhìn sang lanh ta thấy khuôn mặt không được tự nhiên căng thẳng dưới một nửa chiếc mặt nạ. Cô nén đau xót vào trong lòng. “Tiểu Mộc sau này con phải anh ấy là chú, không được gọi đại quỷ ma vương nữa” – Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo mấy đứa nhỏ. “Nhưng… mẹ nói, đại ma vương, không, chú rất khủng khiếp. Nếu không, chú ấy cũng không cần đeo mặt nạ” Cô ngước nhìn anh, anh ấy đã âm thầm tiến về phía trước. Bóng dáng ấy trong gió lạnh càng thêm cô đơn, hiu quạnh. Cô cảm thấy đau nhói trong tim. Thật sự rất khó để tưởng tượng một người đàn ông từng kiêu ngạo như vậy đã phải chịu đựng gì cho đến tận bây giờ. “Con phải tin dì, chú ấy không
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]