Du Ánh Tuyết dần dần rút khỏi đám đông, mặc thêm áo và đi dạo trên đảo.
Kiêu Minh Đức chú ý tới cô, đứng dậy hỏi: “Em đi đâu?”
“Em chỉ đi bộ xung quanh”
“Anh đi cùng em, chờ anh, anh đi lấy thêm áo”” Du Ánh Tuyết muốn đi dạo trên đảo một mình, lặng lẽ. Cô không gật đầu, và rời đi trước trong khi Kiều Minh Đức vào lều lấy áo.
Đêm đã tối.
Cô thản nhiên đi dạo trên bãi biển, khoanh hai tay và để gió biển quấn lấy mình.
Cách đó vài mét, một vài đứa trẻ cười nói.
Chúng đang nhặt vỏ sò và đào những con cua nhỏ, trông thật đáng yêu.
Tiếng cười giòn tan rất dễ lây lan, và tâm trạng của Du Ánh Tuyết cũng vui hơn.
“Chị ơi, cái này cho chị.” Đột nhiên, một đứa trẻ chạy đến và trao cho cô một chiếc vỏ sò.
Du Ánh Tuyết được tặng quà.
Cô ngồi xổm xuống, nói với đứa trẻ đó: “Ôi đẹp quá, sao em không giữ lại?”
“Bởi vì thấy chị rất buồn, nên em tặng cái này cho chị. Mỗi khi không vui, chỉ cần có những vỏ sò xinh đẹp này là có thể cảm thấy rất vui rồi!” Sự ngây thơ và tốt bụng của đứa trẻ khiến mũi Du Ánh Tuyết cay cay à suýt bật khóc.
Vậy ra…
Nỗi buồn của cô thật sự quá rõ ràng, rõ ràng đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng nhìn thấy?
“Cảm ơn. Món quà này rất quý giá nên chị sẽ nhận” Du Ánh Tuyết sờ đầu đứa trẻ, “Không có gì, đây là quà em tặng chị, không cần tặng lại. Nhưng mà bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243531/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.