“Lạnh quá, đừng ngồi đây hóng gió, khó chịu lắm” Đỗ Vĩnh Ái bước ra.
“Em mặc áo lông vũ cảm thấy cũng khá ấm. Nhưng chị mặc ít như vậy mà qua đêm trên đảo, sẽ không bị cảm lạnh chứ?”
“Không sao, chị không sợ lạnh.
Hơn nữa, đến lúc đó nhất định phải đốt lửa trại, không lạnh đâu.” Du Ánh Tuyết mỉm cười, và không nói gì thêm.
Đỗ Vĩnh Ái dựa vào vai cô, cùng cô ngồi xuống.
“Ánh Tuyết, chị đã đến hòn đảo đó chưa?” Đỗ Vĩnh Ái nhìn hòn đảo càng ngày càng gần, hỏi.
Du Ánh Tuyết đôi mắt hơi mờ mịt: “Chị đã tới rôi. Chị suýt chút nữa quên mất mình đã đến bao nhiêu lần.”
“Chị đi làm gì thế? Có vui không?” Du Ánh Tuyết im lặng một lúc, khi Đỗ Vĩnh Ái nghĩ cô sẽ không nói nữa, cuối cùng cô lại lên tiếng: “Chị đã đi khắp các hòn đảo ở đây. Đi tìm anh ấy.
Thật đáng tiếc…
Thật không may, cô không thể tìm thấy anh.
Mò kim đáy bể.
Đỗ Vĩnh Ái không ngờ lại chuyển sang chủ đề này, trong chốc lát, cô ấy vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay sinh nhật chị. Em … Em không nên hỏi câu này.
“Không sao đâu, đừng lo lắng, hiện tại chị rất bình tĩnh. Em xem, chị còn có công việc, còn có con và có mọi người.
Cuộc sống không tốt sao?” Thực sự…
Cô sống rất tốt, không có anh nhưng cô vẫn còn rất nhiều, cô không thể và không đủ tư cách để chết.
Chỉ là…
Không có anh, cô không có khả năng tạo cho mình một cuộc sống tốt đẹp hơn!
“Em luôn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243530/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.