Chương trước
Chương sau

Người lái xe đã đổi lại là anh, dù đường sá thế nào thì xe vẫn chạy rất ổn định. Du Ánh Tuyết dựa vào vai anh, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được thăng chức thành “bà Kiều”.
Chà, nó vẫn giống như một giấc mơ.
Sau khi trở về, Du Ánh Tuyết lập tức thông báo tin tức cho mọi người. Có vẻ như cô muốn cho cả thế giới biết rằng cô bây giờ là một bà Kiều thực sự.
Trịnh Thanh Vy chúc mừng cô qua tin nhắn.
Phùng Linh Nhi lại lo lắng hơn cho tình hình của Kiều Thanh lúc này. “Ánh Tuyết, cậu nói xem… Nếu anh ấy thật sự bị kết tội thì sao …” Phùng Linh Nhi do dự nghe điện thoại, dừng lại hai giây. “Cậu còn trẻ như vậy, sau này cậu sẽ làm gì?”
“Tớ tin anh ấy … anh ấy sẽ bình an vô sự”.
Ở câu cuối cùng, cô nhấn mạnh hơn.
Phùng Linh Nhi thở dài, lo lắng.
“Tớ hiểu cậu. Mặc dù những gì cậu nói nghe giống như một câu trả lời cho tờ, nhưng thực ra… cậu đang tự an ủi bản thân mình. Ánh Tuyết, bây giờ, chắc cậu không buồn chút nào nhỉ?”

Phùng Linh Nhi mỉm cười.
Mặc dù lo lắng, nhưng khi cô ấy trả lời lại, giọng điệu của cô ấy đầy ghen tị.
“Thật tuyệt. Ánh Tuyết, tớ thực sự ghen tị với cậu, cậu đã trải qua cảm giác được yêu một người xứng đáng với tình yêu của cậu.”
Du Ánh Tuyết cũng mỉm cười.
Đúng…
Người đàn ông khiến cô mê mẩn là một người đàn ông đáng để cô yêu.
Cô may mắn biết bao khi gặp được anh trong cuộc đời này …
Cô ở trên lầu.
Tầng dưới lúc này thật sự rất sôi động.
Ngoài anh ra thì Lê Minh Tiến, Trần Thanh Tùng và Hồ Minh Tuấn còn đều đến cùng với đội luật sư.
“Hai người đăng kí kết hôn rồi sao?” Lê Tiến Minh kêu lên.
“Anh đăng kí kết hôn chưa?” Hồ Minh Tuấn cũng hỏi.
Kiều Phong Khang chỉ ngồi trên ghế sô pha, nhưng không cười. Chỉ cần đưa ra tờ đăng kí để mọi người thấy. Ba người liền cùng nhau nhìn kỹ. Mong cả nhà hiểu cho nguồn làm ra mà lại được ít bạn qua đọc thì rất buồn và mình không lên nhiều chương được. Mong cả nhà từ mai hãy qua nguồn đọc để mình có thể lên nhiều chương nhé! Chứ các trang khác lấy về rồi nguồn không có bạn đọc thì buồn lắm.
“Chậc chậc chậc chậc, hiệu quả thật tốt! Vừa mới ra ngoài, đã bận đi đăng ký kết hôn, được đấy.” Trần Thanh Tùng nói đùa.
“Tôi không hiểu, tôi thật sự không muốn hiểu” Lê Tiến Minh lười biếng dựa vào ghế sô pha, đôi mắt đào hoa hấp dẫn hơi nhướng lên: “Yên ổn yêu đương không được sao, sao không nghĩ cởi mở ra được thế, cứ phải kết hôn? Nhìn xem, Hồ Minh Tuấn là người đầu tiên trong số chúng ta…”.
Lê Tiến Minh đấm vào đùi anh ta.
“Cút đi!” Hồ Minh Tuấn tức giận đẩy tay anh ta ra: “ Anh tiếp tục làm cậu chủ khốn nạn của mình đi, ngày nào đó nếu anh thực sự dám kết hôn, mấy người chúng ta hợp sức tặng vòng hoa cho anh!
Vòng hoa?
Lê Tự Minh rụt cổ lại: “Anh Tuấn, anh quá khách sáo rồi”
Hồ Minh Tuấn ngoài mặt cười nhưng lòng không cười: “Là anh em, nên như vậy”
“Được, được rồi, đừng nói nhảm nữa. Nói chuyện làm ăn đi” Trần Thanh Tùng ném trả giấy đăng kí.
Kiều Phong Khang mở ra, bức ảnh hai người ôm nhau lọt vào mắt anh.
Khoảnh khắc đó… Nụ cười chân thành và hạnh phúc của hai người mãi mãi được lưu giữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.