Sau khi nghe những gì anh nói, lúc này, một làn sương mù hiện ra trong mắt cô.
Khiến cô đau lòng.
Nhưng càng khiến cô thêm kiên định.
“Vậy thì em sẽ đợi anh đến hết cuộc đời. Hay là anh giảm án, dù là 10 năm, 20 năm hay 30 năm, em cũng sẽ đợi anh về tổ chức đám cưới cho em! Nhưng…” Sau cùng, cô không kìm được nước mắt, nghẹn ngào: “Đến lúc đó, em có thể đã là một bà già xấu xí, anh không được chê bai em…”
Đôi mắt của anh cũng ngày càng trở nên thâm trầm hơn. Vì quá xúc động, một lớp sương mỏng đã phủ lên mắt anh.
Anh nắm lấy cánh tay của cô và ôm cô vào lòng.
Ngốc nghếch.
Nhưng…
Anh đã bị cô gái ngốc nghếch này trói mất rồi.
Trước khi gặp cô, ai có thể nghĩ được rằng Kiều Phong Khang lại bị một cô gái nhỏ đáng tuổi cháu nắm giữ trái tim anh chứ.
Đúng là cuộc đời…
Một nụ hôn lưu luyến in lên đỉnh đầu của cô, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc cuồng nhiệt đang bay bổng trong lồng ngực, sau đó cười thành tiếng: “Để tránh cho Ánh Tuyết thân yêu của anh trở thành cô dâu xấu xí, anh nhất định sẽ không để mình xảy ra việc gì”.
Nghe anh bảo đảm, Du Ánh Tuyết phá lên cười.
Cô mở vòng tay và ôm lại anh.
“Anh nói lời này, em tin” Du Ánh Tuyết nghiêng đầu trên vai anh, nhẹ giọng nói: “Trước đây, cho dù anh nói dối em điều gì, anh đều không quan tâm. Từ hôm nay, chỉ cần anh nói ra thì em đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243461/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.