Tiếng phanh vang lên. Một chiếc Maserati dừng lại trước mặt cô.
Lê Tiến Minh đóng sầm cửa xe rồi xuống xe, cau mày nói nhỏ: “Bà cô à, tôi tìm cô cả đêm rồi. Đừng có giày vò mình thế này, nếu thật cô có vấn đề gì, lúc Phong Khang quay về, anh ấy sẽ giết chúng tôi mất.”
Cô gái nhỏ này thực sự đã đứng trong gió lạnh lâu như vậy!
Khuôn mặt nhỏ của cô tái xanh vì lạnh. Đôi môi đỏ tái đi trông rất đáng SỢ.
Sợ rằng nếu Lê Tiến Minh đến muộn một lúc nữa thì cô sẽ đông cứng đây mất.
Lê Tiến Minh cầm trong tay một chiếc khăn tắm lớn, quấn quanh người Du Ánh Tuyết: “Tôi sẽ đưa cô về.”
Khi được quấn trong chăn, Du Ánh Tuyết mới định thần lại, thân thể lạnh như băng cảm thấy có chút ấm áp.
Nhưng, ngay lúc đó, đôi mắt cô đỏ hoe.
Cô cắn chặt môi không nói mà máy móc đi theo Lê Tiến Minh vào trong xe.
Cô cứng đờ ngồi, không biết trời có lạnh thật không, cô im lặng. Du Ảnh Tuyết cụp mắt xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn ngón áp út.
Chiếc nhẫn trên tay cô trông có chút mờ ảo trong màn đêm mờ mịt.
Lê Tiến Minh liếc nhìn chiếc nhẫn và thở dài.
Tất nhiên anh ta biết chiếc nhẫn này.
Khi Kiều Phong Khang có được chiếc nhẫn này, nó rất đẹp. Tuy không phải là người thích phô trương khoe của nhưng anh thực sự khoe khoang trước mặt họ.
Sau đó, trong suốt 4 năm Du Ánh Tuyết ra đi, anh đã cất nó đi. Rồi khi cô trở lại, anh hạnh phúc đeo nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243450/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.