Thành phố đã từng sầm uất náo nhiệt như vậy, bây giờ, chiếu vào trong mắt cô… Chỉ còn lại một màu xám trắng…
Kiều Phong Khang cũng không có ý mở miệng phá vỡ trầm mặc.
Cho đến khi xe dừng lại, Du Ánh Tuyết mới di chuyển ánh mắt, tầm mắt cô rơi vào tòa cao ốc hoàn toàn xa lạ trước mặt.
Sao lại đến nơi này? “Đến rồi, xuống xe đi.”
Kiều Phong Khang đi trước đây cửa xe xuống, nhưng, trước khi xuống xe lại xoay người trở lại, tháo dây an toàn cho cô.
Bốn mắt vô thức chạm vào nhau, hai người đều run lên. Cũng không biết là ai dời mặt đi trước.
“Tôi ở đây à?” Thắc mắc trong lòng cứ ngang ngược nảy lên, Du Ánh Tuyết vội vàng từ trên xe bước xuống.
Tầm mắt không kìm được lại nhìn trân trần tòa nhà xa la trước mắt.
Kiều Phong Khang kéo hành lý, “Cùng tôi đi vào trong nào.”
Hai người, vốn là một trước một sau đi vào trong cao ốc. Càng về sau, Kiều Phong Khang từ từ chậm bước chân lại, hai người sóng vai nhau cùng đi.
Vẫn là tĩnh lặng, trầm muộn.
Trong thang máy, vẫn không ai nói một lời, đi thẳng lên tầng.
Bàn tay hai người đều xuôi ở bên người, cách nhau rất gần, nhưng…
Cũng không ai nắm tay ai.
Nơi này không giống với biệt thự nhà họ Kiều, chẳng qua là một căn hộ không lớn không nhỏ.
Trang trí không xa hoa, nhưng vô cùng thoải mái, có cảm giác như đang nhà.
Hết thảy đồ đạc đều mới tinh.
Rất rõ ràng, trước khi Du Ánh Tuyết đến đây, cho đến bây giờ nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243263/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.