Lại là mệt mỏi… Cả người mệt mỏi. Nhưng mà… Cuối cùng, chỉ là chậm rãi nhắm mắt.
Tất cả, đều không nói ra, nhưng mà, ý đoạn tuyệt trong đó, càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hơi thở của người đàn ông càng lúc càng nặng nề.
Trầm ngâm hồi lâu, anh rốt cuộc mở miệng lần nữa: “Tôi không có cách làm cho người chết sống lại, nhưng, Du Ánh Tuyết… Tôi có quyền để cho em được tự do!”
Rèm mi đã nhắm lại, nhưng bởi vì lời anh, càng run rẩy dữ dội hơn.
Bàn tay Du Ánh Tuyết xuôi hai bên người, siết chặt.
Hồi lâu, mới mở mắt ra, hoang mang nhìn anh. Đập vào mắt, là đôi mắt viết đầy thống khổ của người đàn ông.
Lời anh vừa nói, là… là có ý gì? “Chúng ta ký một thỏa thuận!”
Du Ánh Tuyết càng hoang mang hơn, “Thỏa thuận gì?”
“Em sinh ra đứa trẻ của chúng ta…” Nói đến đây, anh dừng lại một chút.
Mở miệng lần nữa, giọng điệu, cuối cùng cũng hơi thay đổi, giống như là ẩn giấu rất nhiều đau đớn, không tài nào hóa giải được, “Chỉ cần đứa trẻ có thể an toàn ra đời, từ nay, Kiều Phong Khang tôi… Để em tự do! Tuyệt không dây dưa!”
Tám chữ cuối cùng, dứt khoát kiên quyết, chắc như đinh đóng cột.
Trái tim cô chấn động cực mạnh. Rất lâu, rất lâu sau…
Trong đầu còn đang vang vọng tám chữ ‘Để em tự do’ ‘Tuyệt không dây dưa’…
Cái này… có lẽ chính là kết quả mà cô muốn… Cô hẳn là phải vui vẻ mới đúng!
Du Ánh Tuyết tự nói với mình như vậy. Rất cố gắng nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243262/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.