Ôm lấy cô vào lòng. Vòng tay quen thuộc.
Tất cả mọi thứ đều khiến cô quyến luyến và tham lam giữ lấy. Cô muốn bỏ mặc tất cả mọi thứ để ngã vào lòng anh khóc lên thật to và nghe giọng nói của anh an ủi mình, nhưng…
Môi cô giật giật.
Lời cô nói ra lại là: “Cái chết của cha tôi… Chỉ là ngoài ý muốn thôi, thật u?”
Có thể thấy Kiều Phong Khang hoàn toàn không ngờ cô lại hỏi những lời ấy.
Bóng dáng cao ngất của Kiều Phong Khang chợt run lên, anh lùi lại phía sau nhìn cô với ánh mắt tìm tòi thứ gì đó.
Ánh mắt cô trống rỗng như thế, lạnh lẽo và hiu quạnh như thế…
Chẳng có chút linh hồn nào cả, chẳng có chút ánh sáng nào cả.
Kiều Phong Khang cảm thấy một con dao vô hình nào đó đang xé nát trái tim anh.
Bởi vì Du Ánh Tuyết này… Không còn là Du Ánh Tuyết không lo không nghĩ, một Kiều Phong Khang mãi mãi không bao giờ lớn ngày xưa nữa rồi…
Du Ánh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt tối tăm ấy: “Chú đã đẩy cha tôi vào chỗ chết… Đúng không?”
“..” Tay Kiều Phong Khang siết chặt, anh căng thẳng: “Ai nói với em thế?”
“Thật ra từ đầu tới cuối chú đều biết rất rõ mẹ tôi đang bị giam trong tù. Bà ấy luôn phải chịu đựng sự tra tấn.
hành hạ của mẹ chú, đúng không? Chú sợ tôi biết được tất cả mọi thứ nên đã lừa gạt tôi rằng mẹ tôi đã chết. Khi mẹ đi tìm tôi, chú đã nghĩ tất cả mọi cách để ngăn cản không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243253/chuong-209.html