Ánh mắt Lâm Vân Thanh trở nên đờ đẫn rồi lại đờ dẫn, đến phút cuối cùng thì tất cả mọi ánh sáng nơi đó đều biến mất không còn gì nữa.
Mí mắt nặng nề và mệt mỏi khép lại.
Bàn tay lạnh như bằng chẳng còn chút sức lực nào, nhẹ nhàng trượt ra khỏi tay Du Ánh Tuyết.
“Mẹ!” Du Ánh Tuyết vội vàng nắm lấy tay bà như thể không tin bà lại bỏ mình đi như thế: “Mẹ! Mẹ đừng đi mà. Con sẽ đồng ý hết, chỉ cần mẹ không đi thôi được không… Ở lại với con đi được không? Con xin mẹ đấy, mẹ ơi..”
Cô vùi đầu trong lòng bàn tay Lâm Vân Thanh và gào khóc trong vô vọng.
Dần dà…
Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại ngày xưa ấy trở nên cứng ngắc… Như bị đông cứng trong hầm băng lạnh lẽo, chẳng còn chút độ ấm nào…
Tiếng khóc đau thương cứ vang vọng mãi trong căn phòng cấp cứu ấy.
Khiến con người ta thấy đau lòng.
Bác sĩ và y tá đứng bên cạnh không đành lòng nhưng vẫn phải kéo vải trắng trùm lên đầu bà.
Nhìn gương mặt chẳng còn chút cảm xúc nào dần biến mất trước mặt mình, Du Ánh Tuyết cảm thấy thế giới trước mắt biến thành một màu đen, chân cô mềm nhũn và ngã xuống mặt đất.
Thế là… Ông trời vẫn độc ác và tàn nhẫn như thế…
Ông ấy khiến cô lại trở thành cô nhi, một lần nữa…
Mấy tiếng đồng hồ sau đó. Bầu trời dần tối đen. Trong nhà tang lễ.
Cơ thể người mẹ thân yêu của cô được đặt trong quan tài, bên cạnh bà là chiếc hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243252/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.