Huống hồ con bé mới có mười tám tuổi mà thôi, bản thân vẫn chỉ là một đứa trẻ, lấy cái gì để sinh con và nuôi con chứ?
Du Ánh Tuyết nghe từ “ước nguyện cuối cùng” mà lồng ngực đau nhức. Những vết thương trên người mẹ lần lượt rơi vào tầm mắt cô, cứa vào trái tim cô.
Làm sao cô có thể nói một chữ “không” đây?
Hàng mi của cô buông xuống, nước mắt đọng lại trên làn mi.
Đôi môi mấp máy, muốn nói một từ “vâng”, nhưng chỉ một từ đó thôi cô cũng không thốt lên được, nó cứ nghẹn lại trong cổ họng của cô.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Khoảnh khắc cô gật đầu, trái tim cô như bị một con dao cứa vào vậy.
Đau đớn đến tột cùng…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Kiều Thanh Lương gọi điện thoại cho vợ mình xong thì lập tức nổi giận đùng đùng bỏ đi tìm bà ấy. Kiều Quốc Thiên có việc riêng cần giải quyết nên cũng đi.
Lâm Vân Thanh yếu ớt nằm trên giường chậm chạp chìm vào giấc ngủ.
Bà ấy cứ lẳng lặng nằm đó và hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt như không còn nữa, Du Ánh Tuyết ngồi đó nhìn bà với nhịp tim tăng nhanh mất kiểm soát, cô cứ có cảm giác một giây sau mẹ mình sẽ hóa thành làn khói và bay đi khỏi thế giới này.
Cô rất muốn giữ chặt lấy bà ấy. Nhưng…
Vấn đề ở đây là cô không thể làm gì được cả.
Cảm giác bất lực buông xuôi này thật là tệ hại!
Ngày xưa dù là bất cứ lúc nào thì chú ba luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243249/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.