Sau khi thở vài hơi một cách nặng nhọc, sau đó hô hấp mới trở lại bình thường. Bà ấy hỏi một cách yếu ớt: “Đứa bé này, bây giờ con định sẽ giải quyết thế nào?”
“…” Du Ánh Tuyết nhắm mắt, cúi đầu nói: “Con.. dự định sẽ sinh nó ra”
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ dần.
Gần như bản thân cô cũng không thể nghe thấy.
“Sinh nó sao? Con muốn ở bên Kiều Phong Khang sao?” Lâm Vân Thanh lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên định: “… Ánh Tuyết, tin mẹ đi, bà Kiều sẽ không để con sống yên ổn đâu… Hứa với mẹ, hãy bỏ đứa bé này đi! Khi mẹ đi rồi, đừng có bất kỳ liên hệ gì với nhà họ Kiều nữa, có thể trốn càng xa càng tốt!” Ánh mắt của mẹ cô thật sự sợ hãi.
Ngay cả Du Ánh Tuyết cũng cảm nhận được.
Nếu không phải vì những thủ đoạn của người đàn bà kia, thì làm sao mẹ cô có thể bị thương nằm ở đây được?
“Mẹ… nhưng mà đứa bé vô tội.”
“Ánh Tuyết, con có thể chấp nhận một người đã ép chết cha con, một người đàn ông không đội trời chung với con hay sao?” Giọng Lâm Vân Thanh có chút kích động.
Một lời nói như đâm vào tim của Du Ánh Tuyết, vô cùng đau đớn.
Cô cảm thấy bản thân đã đi vào con đường cùng rồi.
Không thể từ bỏ, không thể chấp nhận được…
“Có được không?” Lâm Vân Thanh hỏi lại lần nữa.
Du Ánh Tuyết nhắm mắt lắc đầu.
“Vậy thì… sau khi đứa bé này được sinh ra con định sẽ làm gì? Nhà họ Kiều không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243248/chuong-204.html