Kiều Quốc Thiên thấy vậy thì vội vàng vỗ nhẹ lên lưng cô, anh ta nói: “Cháu sao thế? Cũng có ai tranh với cháu đâu mà phải uống vội thế?”
Du Ánh Tuyết vẫn ho tiếp, không chỉ mặt mà cả mắt của cô cũng đỏ ửng lên.
Cô che miệng lại, bỗng một giọt nước mắt trào ra từ trong hốc mắt một cách mất kiểm soát.
Thấy vậy thì Kiều Quốc Thiên bỗng nheo mắt lại rồi đánh giá cô một lượt.
“Cháu vào phòng vệ sinh một lát!” Du Ánh Tuyết sợ hãi ánh mắt lộ rõ vẻ tìm tòi đó nên nói xong thì cô cúi đầu, kéo ghế tựa ra rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Nhưng mà… Vừa mới đứng dậy cô bỗng thấy vô cùng choáng váng.
Sau đó… Hai chân của cô cũng trở nên mềm nhũn.
Rồi bỗng nhiên, mỗi bước đi của cô đều rất khó khăn. Cơ thể của cô bị gì thế?
Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ mọi chuyện thì eo bỗng bị siết chặt một cái.
“Du Ánh Tuyết, cháu làm sao thế? Có thể đi được không?”
Giọng nói này là của ai vậy, sao cứ quanh quẩn bên tai của cô thể?
“…” Cô cố gắng cắn lấy môi của mình, muốn thốt ra câu nào đó…
nhưng cơ thể lại mất hết sức lực đến mức chẳng thể nói nổi một chữ nào.
Cô muốn mở mắt ra nhìn rõ người đó là ai nhưng sức lực của bản thân bỗng mất hết chỉ trong giây lát.
Ngay cả nhấc mí mắt lên cũng vô cùng mất sức.
Cơ thể của cô bị làm sao thế nhỉ? Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy bản thân đang trôi nổi như một đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243239/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.