Mà thậm chí giọng điệu của bà ấy còn đanh lại.
Kiều Quốc Thiên đứng bên cạnh cau mày lại như không thể nhìn tiếp nữa, ánh mắt của anh ta đánh giá Lâm Vân Thanh một lượt rồi liếc nhìn Du Ánh Tuyết, sau đó cất lời: “Bà ấy là mẹ cháu à?”
Anh ta hỏi xong thì lại nhìn về phía Lâm Vân Thanh nói tiếp: “Dù có thể nào thì nhà họ Kiều chúng tôi cũng có ơn nuôi dưỡng Du Ánh Tuyết, sao bà lại có thể nói chuyện với cha tôi với thái độ như vậy?”
Lúc này Lâm Vân Thanh mới để ý đến anh ta đang đứng ở bên cạnh. Tâm trạng của bà ấy bỗng cuồn cuộn Vô vàn những cảm xúc phức tạp, thậm chí vừa phấn kích lại vừa xúc động, mà đôi mắt của bà cũng trở nên đỏ ửng.
“Quốc Thiên! Cha không cho phép con nói chuyện với mẹ của… Ánh Tuyết với giọng điệu như thế!” Kiều Thanh Lương lên giọng trách mắng anh ta những lời vừa đến bên miệng thì ông ta bỗng vội sửa lại.
“Cậu ấy là… Quốc… Ánh mắt của Lâm Vân Thanh bỗng như phủ một lớp sương mù, đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào Kiều Quốc Thiên, bà ấy cứ nhìn anh ta mãi thôi.
Đến nỗi ngay cả Du Ánh Tuyết cũng nhận ra mẹ của cô có gì đó không đúng.
Trước đây báo chí có đưa tin Kiều Thanh Lương và cha cô có xảy ra mâu thuẫn, lẽ nào là…
Du Ánh Tuyết bỗng giật mình vì suy nghĩ của bản thân, cô lắc đầu liên tục để buộc chính mình phải gạt bỏ nó đi.
Kiều Thanh Lương vội đứng chắn giữa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243238/chuong-194.html