“Ai nói?” “Cháu tự đoán. Nếu không, mẹ cháu sẽ không có lý do gì lại phản đối chúng ta ở bên nhau như vậy” “fgẹ H … Kiều Phong Khang trầm ngâm, ánh mắt xẹt qua một tia phức tạp, im lặng bỏ qua đề tài này: “Đừng suy nghĩ linh tinh. Tối nay tôi sẽ mời một điều dưỡng mới đến đây, em ngoan ngoãn lên lớp học đi.” T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất. Kết quả… Nhìn những món ăn dần được mình làm cho càng thêm ngon lành, mỹ vị, trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng của Kiều Phong Khang. Ừ thì.. Với lại, trước kia chú ba cũng từng ăn đồ ăn mà cô nấu. Khi đó cô chỉ là tay mơ trong phòng bếp, nấu ăn nhất định rất dở. Không biết bây giờ nếu anh được nếm lại, sẽ có cảm nghĩ như thế nào. Du Ánh Tuyết cảm thán. Cô nghiêng đầu nhìn thức ăn mình mới múc ra khỏi nồi, khẽ cong môi. Thật muốn để anh nếm được tay nghề của cô, nhất định là anh sẽ khen cô nhỉ? Nghĩ đến anh, lại nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của hai người, Du Ánh Tuyết thở dài một hơi. Từ khi dọn đến đây, di động của cô đã bị mẹ tịch thu. Hai ngày nay không được nghe giọng nói của anh… Rõ ràng chỉ mới rất ngắn, nhưng mà Du Ánh Tuyết cảm thấy lâu giống như là qua nửa thế kỷ vậy. Kỳ lạ chính là, hai ngày nay anh cũng không đến đây tìm cô. Bây giờ anh đang làm cái gì nhỉ? Hai ngày nay, có phải anh không nhớ đến cô hay không? Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]