Giữa hai người như không còn một «hoảng cách nào nữa.
Khuôn mặt của Du Ánh Tuyết đỏ 2ừng lên: “Cháu muốn chú nói xin lỗi.”
“Từ nay về sau, em không được 2hép chọc tôi tức giận bằng cách đó.
=m nên biết rõ giới hạn là ở đâu.”
Anh 1hìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sâu thắm.
“Bằng cách nào?” Tay Kiều Phong Khang áp lên môi cô, vuốt nhẹ một cái: “Ngoại trừ tôi ra, ở đây không có bất cứ người đàn ông nào được phép đụng vào.
Chuyện tối hôm qua tôi sẽ bỏ qua, nhưng tuyệt đối không bao giờ cho phép xảy ra lần thứ hai.”
Tối hôm qua, anh thật sự ghen tuông đến chết mất.
Tất cả vẻ đẹp của cô, không một người đàn ông nào được thèm muốn.
Vì vậy, làm sao anh có thể chịu đựng được việc những người đàn ông khác chạm vào môi cô? Du Ánh Tuyết hừ một tiếng: “Đó cũng giống như chú trước đây, chú đã nói không có gì xảy ra với người phụ nữ đó, vậy chú nói xem, tại sao lại có nhiều vết son môi trên cổ áo của chú như vậy? Còn nữa… Rõ ràng cháu đã nhìn thấy các người đang mặc quần áo ở đó.
Có nghĩa là chú đã cởi hết quần áo rồi.
Trong một căn phòng nhỏ như vậy thì cô nam quả nữ không mặc quần áo có thể làm gì nhau chứ?” Rõ ràng lúc đầu cô vô cùng tin anh.
Nhưng làm sao bây giờ? Lúc này càng nói ra, trong lòng cô càng thêm hồi hộp.
Cô tức muốn chết.
Mình giống như một người phụ nữ hay ghen tị, cái dáng vẻ này chắc chắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243216/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.