Dưới ánh đèn mờ ảo, cô ngoan ngoãn cuộn mình thành một cục như một chú mèo con.
Mái tóc đen xõa tung trên tấm thảm trắng, trong bối cảnh đen trắng nổi bật, cô toát ra một sức lôi cuốn chết người.
“Tại sao lại để cô ấy ngủ dưới đất?” Kiêu Phong Khang nói, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đó một lúc lâu, không thể dời đi.
Làm sao anh có thể buông bỏ một vật nhỏ như thế này? Làm sao anh có thể nhãn tâm chia sẻ với cô những chuyện xấu cả đời mình được?Anh ước rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ biết đến những điều đó, cứ vô tư mãi mãi, cứ yên bình ngủ yên dưới cánh chim của anh như thế, không cần trưởng thành.
“Tôi cũng vừa đến đây mới phát hiện cô Ánh Tuyết đang ngủ trên mặt đất” Người giúp việc nói.
Kiêu Phong Khang xua tay nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Người giúp việc thức thời vội vàng rời đi, trở vê căn phòng nhỏ bên cạnh biệt thự, để lại một không gian riêng cho hai người.
Kiêu Phong Khang chậm rãi đi tới, không lập tức bế cô lên mà dựa vào trên ghế sô pha, ngồi xuống thảm.
Đùi đặt dưới đỉnh đầu của cô.
Một ngón tay dài nhẹ nhàng gạt đi mớ tóc rối bù trên má cô, để khuôn mặt nhỏ còn đang ngái ngủ lộ ra trong mắt anh.
Anh chăm chú tập trung ngắm nhìn cô, ánh mắt trào dâng vẻ trìu mến.
Anh vừa hy vọng cô sẽ không bao giờ lớn lên, vừa hy vọng cô có thể mau mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243215/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.