Đột nhiên ánh mắt anh tối lại, hô hấp nặng nề gấp gáp. Bàn tay anh giơ ra lúng túng lơ lửng, cứng ngắc giữa không trung.
Anh nắm chặt bàn tay lại, bầu không khí chợt lạnh lẽo xuống.
“Du Ánh Tuyết, em mau tới đây!”. Anh mở miệng với giọng điệu ra lệnh.
Giọng điệu của anh trầm thấp, ẩn chứa sự nguy hiểm. Ngay lúc đó, bầu không khí nhà hàng lãng mạn lập tức bị hạ xuống khiến người ta không thể thở nổi.
Ngay cả nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng nhận ra được, mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, yên lặng không tiếng động, núp sang một bên.
Xem ra buổi tiệc tối lãng mạn đêm nay, kết quả cuối cùng lại là bi kịch!
Du Ánh Tuyết rơi lệ đầy mặt lắc đầu: “Chú yêu quá ích kỷ, quá bá đạo. Thật là đáng sợ, không thể nói lý, nếu cháu không bước lên…”
Bỗng dưng sắc mặt anh trầm xuống, giữa mi tâm có một tầng lạnh lẽo thấu xương.
Bá đạo, ích kỷ thì anh thừa nhận. Vì Kiều Phong Khang anh chưa bao giờ rêu rao mình là một người tốt.
Thế nhưng mà... Cô lại cảm thấy anh rất... Đáng Sợ sao?
Hai tay xuôi hai bên xiết chặt. Về mặt anh lạnh thấu xương: "Lời vừa nãy tôi sẽ xem như chưa nghe thấy! Tôi lặp lại lần nữa, em mau tới đây!”.
Trong lòng Du Ánh Tuyết run rẩy, cô sợ hãi anh, thế nhưng hiện tại bị thương và tức giận chiếm ưu thế.
Cô đã quên mất sợ hãi mà cứng đầu cứng cổ giằng co với anh: "Nếu như vì yêu cháu mà chú phải nghỉ hết cách để ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243183/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.