Cô đi vào.
Từ xa đã trông thấy anh đứng giữa cửa sổ.
Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn của anh đứng yên lặng hồi lâu ở đó, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Từ góc độ của Du Ánh Tuyết nhìn sang thì chỉ có thể nhìn thấy góc mặt hoàn mỹ như điêu khắc của anh.
Trông vô cùng sang trọng, nổi bật. Người đàn ông ngồi tít trên cao kia, cho cô tất cả tình yêu, cưng chiều, thương yêu… như chuyện trong giấc mộng của mọi cô gái.
Giữa trưa hôm nay, thậm chí có còn hi vọng được đính hôn với anh, cô muốn giao tất cả những gì mình có cho anh.
Thân thể cũng vậy, trái tim cũng thế, còn có… thứ quan trọng nhất, đó là cả đời này…
Nhưng hiện tại cô mới hiểu được, hóa ra… con đường bọn họ đang đi còn thiếu rất nhiều thứ…
Trên thực tế mình không hiểu rõ anh, không phải sao?
“Anh Phong Khang, cô Ánh Tuyết đã đến”
Nghe thấy giọng nói của nhân viên phục vụ, anh chậm rãi quay đầu.
Khi đôi con người vẫn luôn không gợn sóng nhìn vào cô, bất chợt đã có cảm xúc.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, sao em lại để tôi đợi lâu như vậy?” Anh vừa nói vừa đi đến chỗ cô.
Bàn tay anh nhận lấy bánh kem và hộp quà trong tay cô rồi tiện tay đặt trên bàn ăn.
Còn tay kia lại giữ chặt tay lấy tay cô.
Anh mở bàn tay ra định đan chặt năm ngón tay mình vào tay cô. Thế nhưng mỗi một ngón tay của cô đều cứng đờ.
Chẳng những cô không chịu tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243182/chuong-138.html