“Thôi con đừng xem làm gì, có cái gì hay đầu, đều là chuyện cũ cả rồi.”
Lâm Vân Thanh không chịu lấy tấm séc ra, những thủ đoạn nhà họ Kiều bà đều nếm trải rồi.
Hiện giờ chẳng qua là bản thân bị thương, bà vẫn còn chịu được.
Thế nhưng… Nếu khiến con gái bị liên lụy, bà nhất định sẽ hối hận đến chết.
“Mẹ, tấm séc đâu? Mẹ cất trong ngăn kéo đúng không?”
Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn vào ngăn kéo đầu giường, ngồi xổm xuống kéo ra.
Cô không tin.
Lời của Tô Hoàng Quyên, không lý nào cô phải tin! Hơn nữa, chú ba đối xử với cô như thế nào, cô hiểu rõ, chú ấy làm sao có thể nhẫn tâm hãm hại mẹ của cô? Cho nên… Nhất định là Tô Hoàng Quyên nói dối! Nhất định là như vậy! “Ánh Tuyết, đừng tìm!”
Lâm Vân Thanh ở trên giường vất và di chuyển thân mình, dường như đã kiệt quệ tất cả sinh lực, với tay giữ chặt tay của Du Ánh Tuyết.
Chỉ có thế mà trên trán, trong lòng bàn tay bà đã đổ mồ hôi lạnh.
Cả người đều phát run.
Ánh mắt khẩn thiết nhìn Du Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết, vết thương của mẹ cũng đỡ rồi.
Đồng ý với mẹ, đừng dính líu đến người nhà họ Kiều nữa.”
Người nhà họ Kiều? “Cho nên…”
Thật sự là chú sao? Không! Du Ánh Tuyết hít thở sâu, cố chấp tiếp tục tìm kiếm tấm séc kia.
Quả nhiên… Tấm séc kia nằm ở trong ngăn kéo.
Cô vội vàng nhặt lên, ánh mắt quét đến chữ ký phía cuối, ba chữ “Kiều Phong Khang”
như kim châm, mạnh mẽ đâm vào mắt cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243179/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.