“Mẹ đã già rồi”
Lâm Vân Thanh cười cảm thán.
“Mẹ, sao mẹ không tìm con sớm một chút?”
Du Ánh Tuyết sụt sịt mũi “Con đã thực sự rất nhớ mẹ, ngày nào cũng nhớ… Con đã tưởng rằng con là cô nhi..”
“Mẹ cũng rất nhớ con.
Hai ngày trước mẹ ở trên tàu điện ngầm phát thông báo tìm người, mẹ nghĩ rằng con nhất định sẽ nhìn thấy, mẹ chắc chắn sẽ đợi được đến khi con gọi điện.
Thể nhưng, sau khi vào bệnh viện mới nhận được điện thoại của họ, nói rằng cấp trên không cho phép phát thông báo tìm người như vậy nữa… tất cả những quảng cáo tìm người đều bị gỡ xuống.
Mẹ còn tưởng rằng, thật sự sẽ không tìm lại được con nữa.”
Thông báo tìm người bị gỡ xuống? Tại sao lại bị gỡ xuống?”
Du Ánh Tuyết nhớ tới lần trước Phùng Linh Nhi nói với cô, cô ấy ở trên tàu điện ngầm nhìn thấy thông báo tìm một người có tên giống cô.
Có lẽ nào..
Người ấy lại chính là mình sao? “…”
Lâm Vân Thanh lắc đầu, thở dài, giọng thì thầm như nói cho chính mình nghe: “Đại khái là người nhà họ Kiều không muốn mẹ suôn sẻ đây.”
“Người nhà họ Kiều? Mẹ, người nhà họ Kiều là sao ạ?”
Tiếng Lâm Vân Thanh không rõ ràng lắm, nhưng Du Ánh Tuyết vẫn nắm bắt được ba từ khóa quan trọng nhất.
Lâm Vân Thanh ngẩn ra.
Sau đó lắc đầu, lấp liếm từ này “Không có gì, mẹ chỉ thuận miệng nói thôi”
“Mẹ nói người nhà họ Kiều, có phải…là Kiều Phong Khang không?”
Lâm Vân Thanh kinh ngạc.
“Con biết cậu ta sao?”
Trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-con-chu-khong-the-cho/1243178/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.