Cố Ninh vừa nghe thấy câu này, vội vàng quay đầu nhìn xem có bạn cùng phòng nào đi ra hay không. May mà các cô ấy không phải ngồi trên giường xem điện thoại, thì chính là ngồi ở trước bàn học vui vẻ gọi điện thoại cho người nhà.
Nhưng chắc phản ứng của cô quá lớn, suy cho cùng nếu không mở loa ngoài, thường sẽ không bị người khác nghe thấy.
Trong một lúc không biết nên trả lời Trần Tùng ra sao, Cố Ninh im lặng mấy giây.
Đối phương không nghe thấy tiếng của cô, cho rằng cô im lặng tắt điện thoại. Trần Tùng mở điện thoại lên, ấn sáng màn hình, nhìn xem xem điện thoại còn đang nối máy không: “Sao em không nói chuyện?”
Cố Ninh lẩm bẩm: “Nói cái gì? Anh chỉ biết trêu chọc em thôi.”
Trần Tùng nghẹn họng.
“Ông đây không đùa, tính toán ngày, trước sau bận rộn một đoạn thời gian, đã nửa tháng rồi chưa làm, huyệt nhỏ của em chắc chắn sẽ rất chặt, lần tới làm khẳng định lại kêu đau.”
Cách điện thoại nghe mấy lời này, mặt của Cố Ninh đỏ ửng: “Anh nói vớ vẩn gì đó?”
“Nếu anh cứ nói chuyện như vậy, em sẽ cúp máy đó.” Cô nói.
Trần Tùng kéo rèm cửa trong phòng ra, nhìn đường phố Bắc Kinh bên dưới phồn hoa náo nhiệt, lại kéo rèm lại.
“Vợ à, anh không nói vớ vẩn, thật sự cứng rồi, cần có em mới có thể khiến anh xuất ra được.”
Sao Cố Ninh có thể làm chuyện này được, ánh mắt cô đảo loạn, vô thức cắn đầu ngón tay, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/be-chanh-sieu-chua/3441101/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.