Chương trước
Chương sau
Ầm!!

Sau đó, lại có một tiếng nổ vang lên.

Hai lão giả chiến đấu với Trần Thiên Báo, một người trực tiếp bị trường thương của anh ta đâm xuyên qua, cả người nổ tung, người còn lại cũng bị thương, vừa phun máu vừa lui về phía sau.

"Thiếu gia, rút lui!”

Lão giả còn lại hét lớn với Hàn thiếu, Trần Thiên Báo lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng các ngươi chạy trốn được sao?”

Lão giả kia ánh mắt ngưng tụ, lộ ra vẻ kiên quyết, lực lượng trong cơ thể điên cuồng tăng vọt, tỏa ra khí tức hủy diệt.

"Không ổn, ông ta muốn tự bạo!”

Đôi mắt Trần Thiên Báo lóe lên, anh ta vung thương trong tay, nhằm vào lão giả mà tấn công. Lúc này, sắc mặt Hàn thiếu thay đổi, hắn ta xé rách không gian và trốn khỏi Trái Đất, Diệp Ngạo cũng ngay lập tức bỏ chạy.

Cùng lúc đó, cơ thể của lão giả bị Trần Thiên Báo đâm xuyên qua bằng một đòn, nhưng thân thế lão, ngay lập tức bùng nổ, tạo ra một làn sóng năng lượng, khủng khiếp quét khắp Trái Đất

Diệp Phàm, Sở Trường Sinh và Trần Thiên Báo đồng loạt ra tay, điền cuồng ngăn chặn làn sóng năng lượng này. Cuối cùng, bọn họ đã thành công chắn đứng toàn bộ năng lượng, không đế nó lan rộng ra, gây nguy hiểm cho Trái Đất.

Khi năng lượng tan đi, Diệp Phàm thở hổn hển, mà Trần Thiên Báo lạnh lùng nói: "Lão già này thật sự là trung thành, vậy mà lại có thể tự bạo:

"Thiếu chủ, cậu không sao chứ?”

Trần Thiên Báo nhìn về phía Diệp Phàm, quan tâm hỏi.

“Tôi không sao, cám ơn anh đã ra tay!"

Diệp Phàm lắc đầu, nói.

"Bảo vệ thiếu chủ là chuyện thuộc hạ nên làm, hơn nữa Trái Đất là quê hương của chủ nhân, đương nhiên thuộc hạ không thể trơ mắt nhìn nó bị hủy diệt!"

Trần Thiên Báo trực tiếp nói.

"Anh thật sự không biết tình hình hiện tại của cha.

tôi sao? Vậy sao anh lại đến đây?”

Lúc này, Diệp Phàm nhìn Trần Thiên Báo, hỏi thêm lần nữa.

"Là chủ nhân truyền tin cho thuộc hạ, nói thiếu chủ gặp nạn, đặc biệt phái thuộc hạ đến đây, còn tình hình hiện tại của chủ nhân như thế nào, thuộc hạ thật sự không biết!"

Trần Thiên Báo cúi người nói.

"Vậy anh có biết cha tôi đi đâu không?”

Diệp Phàm tiếp tục hỏi.

"Chủ nhân nói đi tìm phu nhân!”

Trần Thiên Báo trầm giọng nói.

"Tìm mẹ tôi?”

Diệp Phàm nheo mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng.

"Đúng vậy, cụ thể thế nào thuộc hạ cũng không rõ!"

Trần Thiên Báo đáp.

"Cậu cho rằng cậu còn chạy trốn được sao?”

Đột nhiên, giọng nói của Sở Trường Sinh vang lên, Diệp Phàm đưa mắt nhìn qua, lập tức phát hiện Sở.

Quân Lâm đang muốn chạy trốn, mà Sở Trường Sinh bước ra một bước, trực tiếp đến trước mặt anh ta, nhìn chằm chằm hắn ta: "Lần trước nể mặt huyết mạch Sở tộc chảy trong người cậu, tha cho cậu một mạng, không ngờ cậu lại không biết hối cải!"

“Muốn giết cứ giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

"Chặt một cánh tay của tô, giết cha tôi, các ngươi đều đáng chết!"

Sở Quân Lâm giận dữ gầm lên

"Ngu muội không thể dạy dỗ!"

Sở Trường Sinh hừ lạnh, một cỗ khí tức đáng sợ bao phủ Sở Quân Lâm, thân thể anh ta nổ tung ngay tại chỗ, chết không toàn thây!

Sau đó, Sở Trường Sinh nhìn Diệp Phàm nói:

"Thằng nhóc, kẻ địch tiếp theo của cậu không ít đâu, phải cẩn thận một chút, lão già này còn chờ uống rượu mừng của cậu và Cửu Ca đấy!"

"Cảm ơn hôm nay ông nội đã ra tay!"

Diệp Phàm chấp tay nói.

Thân ảnh Sở Trường Sinh trực tiếp biến mất, mà Diệp Phàm nhìn về phía Trần Thiên Báo: "Tiếp theo anh có dự định gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.