Ba chữ “Thẩm Mục Phạm” hiện trên màn hình di động như một luồng sáng cực mạnh, khiến Bạch Vi Đức cảm thấy cực kì gai mắt, nhưng trong lòng lại có có chút hả hê, bởi Bạch Chi Âm cũng không gọi Thẩm Mục Phạm bằng tên thân mật hoặc có cách xưng hô thân thiết hơn. Lúc này Bạch Vi Đức đáng thương tới nỗi phải nhờ vào những chi tiết nhỏ nhặt này để tìm chút niềm an ủi. Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn cười, cho dù cô không lưu số, cho dù Thẩm Mục Phạm không tồn tại đi chăng nữa thì người bên cạnh cô mãi mãi không phải anh.
Nở một nụ cười tự giễu, Bạch Vi Đức nhấn nút màu đỏ kết thúc cuộc gọi, không để điện thoại có cơ hội reo lần nữa, trực tiếp tắt máy.
Đúng vậy, anh không có cách nào khác đường đường chính chính để ở bên cạnh cô, vậy nên chỉ có thể tham luyến khoảng thời gian ngắn ngủi này cô mà thôi. Cho dù cô có nhắm mắt không nói bất kì cái gì, nhưng ít nhất anh còn có thể ở bên cô, không cần lo lắng cô sẽ nhận ra thứ tình cảm cấm kị của anh, không cần phải khổ sở bởi cô hoàn toàn không nhìn thấy anh, cho dù điều đó chỉ có một đêm, cũng đủ để chôn sâu trong lòng, từ từ mà hưởng thụ.
***
Nghe điện thoại truyền đến lời báo tắt máy, mày trái của Thẩm Mục Phạm hơi nhướng lên. Với hiểu biết của anh về Bạch Chi Âm, cô không phải là người làm việc không có trách nhiệm. Buổi sáng trước khi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-tinh-bay/2015506/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.