Sau vài giây ngẩn người, Thẩm Mục Phạm xốc lại tinh thần trước. Anh bước đến trước giường bệnh, vẻ mặt không nhìn ra biểu cảm gì, cho đến khi ánh mắt dời đến khuôn mặt tái nhợt của cô gái trên giường, sắc mặt bình tĩnh mới có chút thay đổi, trong giọng nói nhẹ nhàng lại hàm chứa sức mạnh không cho phép người ta xem nhẹ. “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không cẩn thận bị đẩy ngã, không may lại trúng ngay đầu.” Bạch Vi Đức cố ý che giấu chuyện của Bạch Thiên.
Đối với câu trả lời mập mờ của anh ta, Thẩm Mục Phạm cũng không truy cứu gì thêm, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Lý Khả. “Đi mời bác sĩ chữa trị lại đây, mặt khác giúp tôi liên hệ với Dr. Vương.”
Bạch Vi Đức đứng bên giường, thấy Thẩm Mục Phạm cúi người như sắp tiến gần đến bên tai Bạch Chi Âm thì trong lòng liền cuống lên, đưa tay che trước mặt Thẩm Mục Phạm. “Con bé mới vừa ngủ, cậu đừng đánh thức nó.”
Thẩm Mục Phạm đứng thẳng lưng dậy, nhìn lướt qua Bạch Vi Đức. “Chào anh, có vẻ như anh rất quan tâm đến Âm Âm thì phải?”
Bạch Vi Đức hiểu rõ bản thân đã quá khẩn trương, nhưng lại nói rất hợp tình hợp lí. “Nó là em gái tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm đến nó.”
“Phải vậy không?” Thẩm Mục Phạm khẽ nhíu mày, nhàn nhã nhìn vào Bạch Vi Đức. “Nhưng theo tôi được biết, tình cảm giữa cô ấy và anh trai cũng không mặn mà mấy.”
Bạch Vi Đức không nghĩ rằng Thẩm Mục Phạm sẽ nói thẳng ra như vậy, im lặng một lát mới phủ nhận. “Cho dù tình cảm không sâu đậm thì chúng tôi vẫn là anh em.”
Điều bất ngờ chính là Thẩm Mục Phạm không nói lại Bạch Vi Đức, còn lộ ra nụ cười hài lòng. “Đúng vậy, tôi cũng hi vọng anh Bạch luôn nhớ kỹ, hai người chính là anh em.”
Thẩm Mục Phạm cố ý nhấn mạnh hai chữ anh em, ý nghĩa muốn nhấn mạnh không cần nói cũng biết, làm Bạch Vi Đức không khỏi chột dạ. “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Anh không hiểu?” Thẩm Mục Phạm hỏi lại.
“Anh không nói rõ ràng đương nhiên là tôi không hiểu?” Bạch Vi Đức gầm nhẹ.
Thấy đôi mắt đỏ ngầu của Bạch Vi Đức, Thẩm Mục Phạm từ từ thu lại nụ cười, gằn từng tiếng. “Anh đối với cô ấy là tình cảm của đàn ông đối với phụ nữ, không phải là của anh trai đối với em gái.”
Bí mật ẩn sâu trong lòng bị người ta lôi ra không chút kiêng dè, làm Bạch Vi Đức thẹn quá hóa giận. “Anh nói bậy bạ gì đó?”
So với vẻ toàn thân đang xù lông nhím của Bạch Vi Đức thì Thẩm Mục Phạm lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt bình tĩnh lại làm cho người khác không khỏi run sợ. “Tôi có nói xằng bậy không, anh phải là người rõ hơn ai hết.”
Không đợi Bạch Vi Đức nói lại, anh tiếp tục nói. “Anh yêu hay không yêu cô ấy tôi không quan tâm, nhưng tôi không hi vọng anh sẽ gần gũi với cô ấy, cho dù với thân phận nào đi chăng nữa.”
“Anh muốn ngăn cản chúng tôi gặp mặt?” Bạch Vi Đức trợn trừng mắt.
“Cô ấy cũng không muốn gặp anh.” Thẩm Mục Phạm nói trúng tim đen. “Mấy năm nay các người đối xử với cô ấy như thế nào, ắt hẳn không cần tôi phải nhắc nhỉ?”
“Đó là chuyện giữa tôi và em ấy, không cần anh quan tâm.”
Làm như nghe phải câu chuyện cười ấu trĩ, Thẩm Mục Phạm bĩu môi. “Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, là bà Thẩm tương lai, chuyện của cô ấy tôi đương nhiên phải quan tâm.”
“Cho dù là vậy, chúng tôi có gặp mặt hay không, cũng không phải do anh nói là được.” Bạch Vi Đức nắm chặt tay thành nắm đấm, vẫn cậy mạnh.
“Vậy sao?” Thẩm Mục Phạm dừng lại một chút, nghiêm mặt nói. “Nếu anh muốn thử, tôi cũng không ngại đối đầu với nhà họ Bạch, thậm chí ngay cả những người có quan hệ với anh cũng phải trả giá vì sai lầm của anh.”
Mặc dù không ở trong giới kinh doanh nhưng Bạch Vi Đức cũng biết Thẩm Mục Phạm thật sự là người có thực lực. Có người từng nói chỉ cần anh ta hắt xì một cái, kinh tế Hồng Kong sẽ mắc phải một cơn cảm mạo. Nếu Bạch Vi Đức đối đầu với anh chính là lấy trứng chọi đá. Mà theo như lời Thẩm Mục Phạm nói, một khi Bạch Chi Âm gả cho anh ta, thì mãi mãi không cần phải gặp lại người nhà họ Bạch.
Anh cũng biết đây là mong ước của Bạch Chi Âm. Cô ẩn mình nhiều năm, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà họ Bạch không phải là vì tìm kiếm cơ hội, thoát khỏi đây sao? Chính vì nhận thấy ý muốn chạy trốn của Bạch Chi Âm nên mấy năm nay anh ta mới làm bộ không quan tâm đến việc kinh doanh, khiến ông nội không thể không xem trọng cô, cũng không thể trả tự do cho cô.
Có đôi khi, anh căm ghét sự ích kỉ ác độc của bản thân, vì một đoạn tình cảm loạn luân mà đem cô gian cầm trong nhà họ Bạch đầy đau khổ. Anh cũng từng tự thuyết phục mình yêu cô thì nên để cô được hạnh phúc nhưng cứ nghĩ đến việc cô phải rời khỏi nhà họ Bạch thì trái tim anh lại quặn thắt vì luyến tiếc. Cho nên, sau khi biết ông nội muốn mai mối cho cô, anh chủ động yêu cầu được quay về đi làm trợ giúp công ty, cũng lấy lí do muốn giữ cô lại làm thêm vài năm nữa, thuyết phục ông nội khoan định đoạt hôn nhân của cô, chỉ mong rằng cho dù không thể làm vợ chồng thì cũng không để cô rời khỏi tầm mắt của mình.
Nhưng Bạch Chi Đức không nghĩ tới cô ít giao lưu với bên ngoài vậy mà lại quen biết với Thẩm Mục Phạm, còn đến mức đã bàn chuyện hôn nhân.
Suy đi nghĩ lại, Bạch Vi Đức quyết định tạm thời không gây hấn với Thẩm Mục Phạm. Anh hoàn toàn có thể kiềm chế bản thân không gặp cô, nhưng một khi quyền giám hộ Bạch Thiên còn ở trong tay nhà họ Bạch thì cho dù cô có chạy xa tới đâu thì cũng phải ngoan ngoãn quay về tìm bọn họ. Về phần Thẩm Mục Phạm, nếu anh ta thật lòng yêu Bạch Chi Âm thì sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, đi hủy hoại nhà họ Bạch, bởi người liên lụy chỉ có Bạch Thiên.
***
Lý Khả dẫn bác sĩ tiến vào liền thấy vẻ mặt cau có của Bạch Chi Đức. Biểu hiện như vậy khiến người khác hết sức khó chịu, bất giác nhăn mày lại, Lý Khả ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở. “Chủ tịch Thẩm, đậy là bác sĩ phụ trách của cô Bạch, bác sĩ Trần.”
Thẩm Mục Phạm lịch sự gật đầu. “Bác sĩ Trần, vợ chưa cưới của tôi thế nào rồi?”
Vợ chưa cưới? Bác sĩ Trần cẩn thận đánh giá người đàn ông khí chất bất phàm trước mặt, lại liếc mắt qua khuôn mặt trắng bệch của Bạch Vi Đức. So sánh hai người với nhau thì người sau đúng là đẹp trai nhưng không đủ nam tính, thậm chí còn thoáng lộ vẻ nữ tính. Nếu ông ta mà là phụ nữ thì cũng sẽ chọn người có khí chất ngời ngời như Thẩm Mục Phạm.
Được Bạch Vi Đức ngầm cho phép, bác sĩ Trần kể lại sự việc. “Bệnh nhân bị va chạm ở đầu, chẩn đoán ban đầu cho thấy não bị chấn động nhẹ, tạm thời không nguy hiểm gì, cần tiến hành thêm một bước kiểm tra nữa mới biết được tình hình cụ thể. Có điều trang thiết bị trên đảo không được đầy đủ nên chúng tôi đã liên hệ với bệnh viện ở đảo chính, chuyến tàu xuất phát sáng mai sẽ đưa bệnh nhân đi kiểm tra.”
“Bây giờ cô ấy có thể chuyển viện được không?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
Lần này không đợi bác sĩ trả lời, Bạch Vi Đức đã tranh đáp lại. “Không được, cô ấy bây giờ không thể di chuyển.”
Giống như không nghe thấy Bạch Vi Đức đang nói gì, Thẩm Mục Phạm nghiêng đầu nhìn Lý Khả. “Đã liên lạc với Dr. Vương chưa?”
Lý Khả gật đầu, hiểu ý liền nhấn phím một dãy số, đợi máy đã kết nối rồi đưa mấy cho ông chủ. Nhận điện thoại, Thẩm Mục Phạm đem tình hình Bạch Chi Âm giải thích đơn giản, sau đó đưa điện thoại cho bác sĩ Trần. “Dr. Vương muốn biết rõ hơn về bệnh tình, mong ông giảng giải đôi chút.”
Dr. Vương? Bác sĩ Trần nghi hoặc nhận điện thoại, vừa mới alo một tiếng thì đột nhiên cứng ngắc, đứng thẳng người. “Giáo sư Vương…”
Sau khi hỏi thăm sơ qua tình hình, bác sĩ Trần đem điện thoại trả lại Thẩm Mục Phạm, thái độ rõ ràng đã thay đổi. “Tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện, mặt khác…” Bác sĩ Trần dừng một chút. “Vì để cho an toàn… tôi nghĩ mọi người nên đi cùng nhau.”
“Tôi mong còn không được, đã gây thêm phiền toái cho ông.” Thẩm Mục Phạm khách sáo nói cảm ơn.
“Không phiền toái, không phiền toái, đây là trách nhiệm của tôi.” Bác sĩ Trần mặt tươi cười như nở hoa. “Tôi đây xin đi trước tiến hành thủ tục xuất viện.”
Bạch Vi Đức bị gạt sang một bên, trong lòng đủ mọi tư vị khó tả. Từ thái độ của bác sĩ Trần có thể đoán ra vị Dr. Vương đó hẳn là một nhân vật nổi tiếng. Có ông ta ở đây, thương tích của Bạch Chi Âm không còn đáng lo ngại. Nhìn cảnh Thẩm Mục Phạm ôm cô, lóng anh ta như bị bàn là ủi phẳng, bỏng rát đau nhức. Cho dù yêu cô thì cuối cùng anh ta vẫn không có cách nào trở thành người đàn ông bên cạnh cô.
***
Trên đường đi cẩn thận che chở, Bạch Chi Âm được đưa đến bệnh viện Nhân Ái. Bệnh viện nhận được tin báo nên đã sớm bố trí việc xét nghiệm kiểm tra, không đến một giờ đồng hồ đã có kết quả.
“Não bị chấn động nhẹ, không nghiêm trọng lắm, nằm viện theo dõi một thời gian là được.” Dr. Vương nói.
Nghe thấy cô không có việc gì, cuối cùng Thẩm Mục Phạm mới thấy lòng nhẹ nhõm. “Chú Vương, cảm ơn chú, đã tối rồi mà còn gọi chú đến đây, làm phiền chú nghỉ ngơi.”
“Với chú mà còn khách sao cái gì chứ.” Quét mắt qua Bạch Chi Âm đang ngủ say, Dr. Vương quan tâm hỏi anh. “Cô gái này chính là bạn gái trong truyền thuyết của cháu đó hả?”
Thẩm Mục Phạm tự nhiên gật đầu. “Chúng cháu chuẩn bị đính hôn.”
Trước lời nói của Thẩm Mục Phạm, Dr. Vương cũng không kinh ngạc, còn khuyên nhủ. “Nếu thấy hợp thì kết hôn luôn là được rồi, còn đính hôn làm cái gì? Bác Thẩm một mực đang chờ chén trà của cháu dâu đây.”
Thẩm Mục Phạm gượng cười. “Ông ấy đã ôm chắt trai rồi, cháu là người khác họ, không quan trọng.”
“Cháu ấy à…” Bác sĩ Vương thở dài. “Một chút cũng không chịu hiểu cho tấm lòng của ông ngoại cháu. Trong mấy đứa cháu, ông ấy thương cháu nhất mà.”
Thẩm Mục Phạm cười khẽ, không nói gì thêm.
“Trong lòng cháu vẫn không buông bỏ được chuyện ông ấy đã làm với mẹ và bà ngoại cháu à?” Bác sĩ Vương than thở. “Thật ra chuyện này cũng là nỗi áy náy lớn nhất của ông ngoại cháu. Hai năm qua, trí nhớ của ông ấy sụt giảm trầm trọng, có rất nhiều chuyện đã quên, nhưng người thường nhắc tới cũng chỉ có mẹ cháu, bà ngoại cháu với cháu mà thôi.”
Nhìn Thẩm Mục Phạm trước sau vẫn im lặng, bác sĩ Vương đắn đo, quyết định lại ném ra một quả bom. “Ông ngoại của cháu đã lập di chúc, sau ông ấy chết, 80% cổ phần công ty và tài sản đều để lại cho cháu.”
Thẩm Mục Phạm chấn động. “Để lại cho cháu?”
Dr. Vương vuốt cằm, lời nói đầy ẩn ý. “Chú Thẩm rất nhớ cháu, có thời gian thì mang theo cô bé đi thăm ông ấy đi.”
Thẩm Mục Phạm vẫn không nói gì, hai người rơi vào im lặng, không ai chú ý đến người bệnh nằm trên giường hơi giần giật mắt…
***
Bạch Chi Âm tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau. Vừa liếc mắt liền thấy Thẩm Mục Phạm đang nghiêng người tựa vào ghế sô pha. Sô pha hơi nhỏ, nửa thân người anh đều trượt ra bên ngoài. Nghĩ đến đường đường là chủ tịch Thẩm Thị mà lại chịu ngủ như thế, Bạch Chi Âm hơi cong môi lên cười, lòng nổi lên cảm giác ngọt ngào như mật.
Như cảm nhận được tầm mắt của cô, Thẩm Mục Phạm bỗng mở mắt, càu nhàu đứng lên, đi đến bên giường, giọng nói mới tỉnh ngủ có chút trầm ấm. “Sao không gọi anh?”
“Em vừa mới tỉnh dậy.” Bạch Chi Âm định nâng tay lên vuốt mái tóc hơi rối của Thẩm Mục Phạm lại bị anh bắt được, nắm trong lòng bàn tay.
“Có chỗ nào không thoải mái không? Có choáng váng đầu hay buồn nôn không?”
Tay anh ấm áp, làm cho lòng cô cũng ấm áp theo. “Không, chỉ hơi khát nước thôi.”
“Anh đỡ em dậy uống nước.” Thẩm Mục Phạm thay cô nâng giường cao lên, đem nước đến bên miệng. “Từ từ thôi, cẩn thận đổ.”
Uống nước xong, Thẩm Mục Phạm gọi bác sĩ tới. Chờ Dr. Vương kiểm tra xong thì không ngừng hỏi thăm. “Chú Vương, cô ấy có việc gì không ạ?”
“Không có việc gì.” Dr. Vương thu chiếc đèn pin nhỏ lại, nhìn Bạch Chi Âm cười tủm tỉm. “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, bảo Mục Phạm làm vài món ngon ngon cho cháu.”
Bạch Chi Âm liếc mắt Thẩm Mục Phạm. “Anh ấy biết nấu ăn?”
“Sắc – hương – vị đều đủ cả.” Dr. Vương cười nói.
“Thật sao?” Bạch Chi Âm hoài nghi. “Cháu phải nếm thử một chút mới được.”
Trời nhá nhem tối, nhìn bốn món mặn và một món canh được bày khéo léo trên bàn, Bạch Chi Âm không thể không tin lời của bác sĩ Vương. Thức ăn mà Thẩm Mục nấu tuyệt đối có đủ sắc – hương. Về phần mùi vị thì…
Thử một muỗng canh gà đầu tiên, cô suýt nữa đem thìa nuốt luôn. Hương vị này quả thật vượt ngoài tiêu chuẩn.
Nếm qua một lượt bốn món, Bạch Chi Âm lại lấy đũa gắp một miếng thịt xào măng bỏ vào miệng. “Nếu em không nhìn thấy toàn bộ quá trình anh làm, có khi em còn nghi mấy món này là anh đặt nhà hàng đem đến.”
Thẩm Mục Phạm khẽ mỉm cười, múc cho cô một muỗng nghêu chưng trứng. “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Bạch Chi Âm không từ chối, ăn đến quên trời quên đất, hơn nữa còn cực kì nể mặt càn quét hết thức ăn trên bàn. Ăn uống no nê, cô oa một tiếng rồi ngồi ở sô pha xem TV. Xem chưa được bao lâu liền mệt mỏi muốn ngủ.
Thẩm Mục Phạm rửa bát xong đi ra, thấy cô đang ôm gối đầu gật gà ngủ liền đến kéo cô dậy. “Sao mới ăn xong lại nằm liền thế này.”
Bạch Chi Âm dang hai tay ôm cổ anh, kéo dài giọng. “Em buồn ngủ, em muốn đi ngủ.”
Thẩm Mục Phạm thuận tay ôm cô vào lòng. “Ngủ liền như thế này không tốt cho tiêu hóa.”
Bạch Chi Âm miệng đáp ừ một tiếng nhưng đầu lại dựa vào vai anh. Thấy mí mắt cô sắp sập xuống, Thẩm Mục Phạm thở dài. “Buồn ngủ lắm hả em?”
“Ừm.” Bạch Chi Âm gật đầu, còn rất phối hợp ngáp mấy cái. Không biết có phải buổi tối bị giày vò nhiều quá hay không mà gần đây cô rất dễ buồn ngủ, cứ luôn có cảm giác ngủ không đủ.
Cô ngáp mấy cái liền, Thẩm Mục Phạm cho dù có đầy bụng nghi vấn nhưng cũng quyết định để nói sau. “Thôi được rồi, anh đi ngủ với em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]