Đàm Tôn Diễn ngồi im trên giường ôm lấy bụng của Tống Nhược An, khuôn mặt không thể giấu nổi niềm hạnh phúc đang lan tỏa trong trái tim.
Bồng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Tống Nhược An nhìn về phía cửa, không cần phải đoán cũng biết là ai. Đàm Tôn Diễn gương mặt anh lúc này lộ rõ vẻ mong chờ để thông báo với ông bà rằng Tống Nhược An đã mang cốt nhục của mình.
"Vào đi ạ" Đàm Tôn Diễn lên tiếng, giọng nói vừa ấm áp vừa có chút khẩn trương.
Cánh cửa mở ra, ông bà Đàm bước vào. Ông Đàm với khuôn mặt cương nghị nhưng lại ánh lên sự yêu thương vô bờ khi nhìn thấy con trai mình.
Còn bà Đàm thì vẫn hệt như lần đầu Đàm Tôn Diễn gặp tai nạn, có phần hơi lo lắng bà lên tiếng: "A Diễn sao rồi con, sao lại tai nạn nữa rồi?"
"Con cảm thấy thế nào rồi?" Bà Đàm bước lại gần, vén chăn cho Đàm Tôn Diễn và đặt tay lên trán anh. Vẻ mặt bà hiện lên sự lo lắng pha lẫn sự dịu dàng.
Đàm Tôn Diền mỉm cười, nhìn mẹ mình và trả lời nhẹ nhàng: "Mẹ, con cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi"
"Mẹ đừng quá lo lắng"
Ông Đàm đứng bên cạnh, nhìn chăm chú vào Đàm Tôn Diễn rồi quay sang Tống Nhược An. Ánh mắt của ông tràn đầy sự quan tâm, nhưng cũng có chút e ngại, như thể ông đang chờ đợi một điều gì đó, Tống Nhược An cảm thấy có lỗi mà cúi nhẹ đầu: "Cha mẹ, anh ấy là cứu con mới bị xe đâm phải!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3720481/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.