"Chắc có lẽ là do ông trời cũng muốn em và anh tái hợp chăng?" Dứt lời Ôn Như Ngọc liền ôm mặt khóc hệt như một đứa trẻ liền khiến cho người ta thấy thương. 
"Tiều Ngọc, em lúc đó có thể nói với anh" 
"Nhưng tại sao không nói?" Đàm Tôn Diễn không hề hay biết bản thân bị gài mà ngu ngốc cảm thông cho Ôn 
Như Ngọc. 
"Em sợ mình không sống được bao lâu, không muốn anh phải đau lòng!" Ôn Như Ngọc nói dối chẳng chớp mắt lấy một cái. 
Nhưng rồi Đàm Tôn Diễn trước những lời của cô ta lại không có phản ứng. 
Thấy thế Ôn Như Ngọc lại đổi chủ đề để tránh sự im lặng giữ đôi bên: "Phải rồi A Diễn, sao anh lại ở đây?" 
Lời của Ôn Như Ngọc liền khiến cho Đàm Tôn Diễn sựt tỉnh, tại sao trong phút chóc anh lại quên mất cơ chứ, quên mất sự hiện diện của Tống Nhược An. 
Lý trí bấy giờ đã phân định rõ ràng. 
Đàm Tôn Diễn liền đẩy Ôn Như Ngọc ra như vừa làm một việc không đúng đắn, anh quệt đi nước mắt: "Anh xin lỗi vừa rồi anh xúc động quá mức!" 
Nhìn thái độ của Đàm Tôn Diễn có sự thay đổi đột ngột, Ôn Như Ngọc liền thấy khó chịu, nhưng vẫn cố giữ trong lòng mà nũng nịu: "'A Diễn anh làm sao vậy? 
"Anh... anh đi lấy nước về lau người cho An An, không ngờ lại gặp em ở đây!" Đàm Tôn Diễn đáp. 
"An An?" Ôn Như Ngọc vờ như vừa nghe phải một cái tên xa lạ, bày ra vẻ mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3717516/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.