Nhìn Tống Nhược An vẫn còn đang hôn mê nằm trên giường, trong đầu vẫn luôn văng vằng lời ông Đàm chưa dứt. Đàm Tôn Diễn cúi đầu đầy suy tư. 
Ngồi một lúc lâu, Đàm Tôn Diễn mới đứng lên, cầm theo bình giữ nhiệt ra ngoài lấy ít nước nóng để có lau người cho Tống Nhược An. 
Lấy nước xong trong lúc quay trở về Đàm Tôn Diễn bống nghe một âm thanh nữ quen thuộc vang lên từ phía sau mình. 
"A Diễn!" 
"Là anh đúng không?" 
Âm thanh đó, chắc chắn không thể lẫn vào đâu được, âm thanh đó chỉ có thể là của một người, một người mà 
Đàm Tôn Diễn đã dành ra suốt bảy năm trời để nhớ nhung. 
Ôn Như Ngọc thật sự quay trở về rồi! 
Giây phút ấy mọi thứ xung quanh dường như đều lắng động, chỉ còn lại mỗi Đàm Tôn Diễn và Ôn Như Ngọc mà thôi. 
Nhìn thấy bước chân Đàm Tôn Diễn khựng lại, Ôn Như Ngọc bèn từ sau đi đến, từng tiếng gót giày nện xuống sàn nhà, khoảng cách của cả hai dần được rút ngắn, Ôn Như Ngọc bấy giờ đã đứng trước mặt Đàm Tôn Diễn nhưng anh thì vẫn bất động như thế, đến đổi bình nước trên tay cũng rơi xuống mà chảy ra khắp sàn. 
Ôn Như Ngọc vẫn như trước kia, khuôn mặt vẫn tỏ ra ngây thơ trong sáng đến như thế, vẫn là phong cách cũ, có chút táo bạo, nhưng lại khiến cho người nhìn mê mẫn, cô liền nhào đến mà nắm lấy tay của Đàm Tôn Diễn, như bảy năm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra: "A 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-the-than/3717515/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.