Chương trước
Chương sau
Nhìn Tống Nhược An vẫn còn đang hôn mê nằm trên giường, trong đầu vẫn luôn văng vằng lời ông Đàm chưa dứt. Đàm Tôn Diễn cúi đầu đầy suy tư.

Ngồi một lúc lâu, Đàm Tôn Diễn mới đứng lên, cầm theo bình giữ nhiệt ra ngoài lấy ít nước nóng để có lau người cho Tống Nhược An.

Lấy nước xong trong lúc quay trở về Đàm Tôn Diễn bống nghe một âm thanh nữ quen thuộc vang lên từ phía sau mình.

"A Diễn!"

"Là anh đúng không?"

Âm thanh đó, chắc chắn không thể lẫn vào đâu được, âm thanh đó chỉ có thể là của một người, một người mà

Đàm Tôn Diễn đã dành ra suốt bảy năm trời để nhớ nhung.

Ôn Như Ngọc thật sự quay trở về rồi!

Giây phút ấy mọi thứ xung quanh dường như đều lắng động, chỉ còn lại mỗi Đàm Tôn Diễn và Ôn Như Ngọc mà thôi.

Nhìn thấy bước chân Đàm Tôn Diễn khựng lại, Ôn Như Ngọc bèn từ sau đi đến, từng tiếng gót giày nện xuống sàn nhà, khoảng cách của cả hai dần được rút ngắn, Ôn Như Ngọc bấy giờ đã đứng trước mặt Đàm Tôn Diễn nhưng anh thì vẫn bất động như thế, đến đổi bình nước trên tay cũng rơi xuống mà chảy ra khắp sàn.

Ôn Như Ngọc vẫn như trước kia, khuôn mặt vẫn tỏ ra ngây thơ trong sáng đến như thế, vẫn là phong cách cũ, có chút táo bạo, nhưng lại khiến cho người nhìn mê mẫn, cô liền nhào đến mà nắm lấy tay của Đàm Tôn Diễn, như bảy năm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra: "A Diễn, cuối cùng cũng gặp lại anh rồi!"

"Em nhớ anh quá!" Cô ta vẫn như xưa không chút do dự mà ôm lấy Đàm Tôn Diễn.

Sựt tỉnh, Đàm Tôn Diễn liền đẩy Ôn Như Ngọc ra, trong lòng không tránh khỏi vui mừng khi gặp lại cô, nhưng rồi nỗi đau bảy năm qua mà anh phải chịu thật sự quá lớn, anh nhìn cô cau mày: "Sao em lại ở đây?"

"Gặp lại em anh không vui sao?" Ôn Như Ngọc trực tiếp phớt lờ lời của Đàm Tôn Diễn mà nũng nịu.

"Không phải!" Đàm Tôn Diễn gượng cười trông thật có coi.

Gặp Ôn Như Ngọc ở đây là điều Đàm Tôn Diễn không ngờ tới, anh những tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Câu trả lời của Đàm Tôn Diễn không giống trong tưởng tượng của Ôn Như Ngọc cho lắm.



Có hơi thất vọng.

Nhưng rồi Ôn Như Ngọc cũng nhanh chóng cho qua, cô bắt đầu lấy cảm xúc, sụt sùi tỏ vẻ khá đáng thương mà thu hút Đàm Tôn Diễn: "Em tới đây khám định kì, cũng không ngờ hôm nay lại gặp anh ở đây"

"Khám định kì sao?"

"Em như thế nào mà phải khám định kì?" Đàm Tôn Diễn hỏi.

Câu trả lời của Đàm Tôn Diễn liền khiến Ôn Như Ngọc biết rõ anh đã đi theo đúng kịch bản mà cô muốn, cô liền đáp: "Là bệnh cũ, cần phải theo dõi!"

"Bệnh cũ?"

"Sao anh không biết em có bệnh cũ?" Đàm Tôn Diễn không biết mà hỏi.

"Anh sao biết được cơ chứ... Năm đó vừa phát hiện em liền..." Câu nói nữa vời ngắt quãng, vừa để lộ ra vừa giả vờ dấu đi, Ôn Như Ngọc cứ như thế mà thành công dẫn lối Đàm Tôn Diễn vào câu chuyện của mình.

"Em liền như thế nào?" Đàm Tôn Diễn cau mày.

Ôn Như Ngọc không đáp mà chỉ giả vờ gượng cười cúi mặt xuống che dấu.

Hành động này càng khiến cho Đàm Tôn Diễn tò mò hơn, anh càng muốn biết năm đó thật ra đã xảy ra những gì mà khiến cho Ồn Như Ngọc ấp úng như thế.

Nhưng rồi để cho Đàm Tôn Diễn tin, Ôn Như Ngọc cũng chưa vội mà nói hết ra cô chần chừ hệt như thật, đợi cho thời cơ chín, cô mới giả vờ làm rơi tập giấy tờ xét nghiệm mà bản thân cô đã chuẩn bị cần thận từ trước xuống dưới sàn.

Hành động rất tự nhiên, nhưng vừa hay thu hút sự chú ý của Đàm Tôn Diễn như ý cô ta muốn, Ôn Như Ngọc lại vội ngồi xuống nhặt đóng giấy tờ như thật sự muốn che dấu tới cùng, nhưng rồi động tác tay của cô ta lại rất chậm, còn cố tình xáo lên kết quả hội chẩn, chỉ cần Đàm Tôn Diễn nhìn xuống sẽ ngay lập tức thấy.

Và kết quả đúng y như vậy, Đàm Tôn Diễn đã thấy, anh ngồi xuống cầm tờ giấy kết quả mà tay run run miệng lấp bấp: "Ung thư máu?"

Mi mắt dần chuyển đỏ, Đàm Tôn Diễn nhìn Ôn Như Ngọc: "'Là kết quả của em sao?"

Như chực chờ sẵn Ôn Như Ngọc liền chảy nước mắt: "'A Diễn, em không muốn chết đâu!"



"Cũng không muốn cố chấp giữ lại anh bên cạnh một người sắp chết như em..."

"Nên năm đó mới buộc lòng nói với anh những điều đau lòng như thế!"

Nghe Ôn Như Ngọc nói như thế, Đàm Tôn Diễn liền ôm lấy cô không hề hay biết tất cả lại là một màn kịch tiếp theo mà cô ta dành cho anh.

"Tiểu Ngọc, tại sao em lại không nói cho anh mà chọn cách rời đi chứ?"

"A Diễn em xin lỗi!" Ôn Như Ngọc trong vòng tay Đàm Tôn Diễn vừa khóc vừa lắc đầu trong thật đáng thương.

"Lúc đó em hoảng quá..."

"Lại suy sụp khi biết mình bị bệnh, nên mới cắn lòng nói với anh rằng em yêu người khác, nói rằng người ta có điều kiện hơn anh, muốn cùng người ta ra nước ngoài sinh sống..."

"Nhưng thật ra năm đó là ra nước ngoài điều trị, người mà em dẫn đến trước mặt anh thật ra cũng chỉ là họ hàng xa của em mà thôi!"

"Nhưng rồi bao năm trôi qua em vẫn luôn hối hận vì lần đó đã dấu anh, nói dối với anh!"

"Bao năm trãi qua không biết bao nhiêu lần hóa trị và xạ trị, chỉ để mong một ngày có thể quay về, đứng trước mặt anh và nói với anh toàn bộ sự thật!"

"Nhưng rồi khi trở về đây, em vẫn chưa một lần dám đến gặp mặt anh để giải thích!"

"Vì bảy năm qua em sợ anh hận em!"

"Năm đó em biết em đã tổn thương anh rất nhiều!"

"Là lỗi của em!"

"Em thật sự không dám tìm gặp anh!"

"Chỉ là không hiểu sao ngày hôm nay lại gặp anh ở đây, em đã phải lấy hết can đảm mới dám gọi tên anh"

"Chắc có lẽ là do ông trời cũng muốn em và anh tái hợp chăng?" Dứt lời Ôn Như Ngọc liền ôm mặt khóc hệt như một đứa trẻ liền khiến cho người ta thấy thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.