Xung quanh biệt thự đâu đâu cũng thấy người đang tìm kiếm. Triệu Tư Minh hớt hải đi lên phòng của Lạc Lạc tìm manh mối. Anh cầm điện thoại gọi cho cô.
Điện thoại rung lên nhưng Lạc Lạc lại không mang theo bên mình. Đồ đạc bên trong phòng không có gì thay đổi cả, toàn bộ mọi thứ Triệu Tư Minh tặng cho Lạc Lạc, cô đều không mang theo bất cứ thứ gì kể cả tiền bạc và trang sức.
Nếu như Lạc Lạc mang theo bên mình một ít tiền thì có lẽ Triệu Tư Minh sẽ an tâm hơn.
Triệu Tư Minh ân hận, anh siết chặt điện thoại trong tay. Anh bất lực nhìn mọi thứ trước mắt giá như lúc đó anh không nặng lời với cô thì mọi chuyện đã không xảy ra nông nỗi như thế này.
“Giám đốc!”
Nghe tiếng gọi từ trợ lý Trần, Triệu Tư Minh đưa tay quệt ngang hai mắt. Anh không muốn để người ngoài nhìn thấy bản thân mình suy sụp đến vậy.
“Có tung tích gì về Lạc Lạc chưa?”
“Tôi đã cho người mở rộng khu vực tìm kiếm. Khu vực biệt thự gần rừng và đồi núi rất có thể cô Lạc Lạc bị lạc...
“Còn việc kiểm tra camera thì sao?”
“Khu vực chúng ta đang ở là vùng ngoại ô nơi đây vẫn chưa có camera đường phố. Tôi có nhờ một số người dân xung quanh xin kiểm tra camera hy vọng sẽ có kết quả tốt.”
“Ừm! Cảm ơn cậu! Vất vả nhiều rồi!”
“Giám đốc! Anh vẫn quyết định không báo cáo cảnh sát sao? Nếu có sự giúp đỡ của cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-tinh-don-phuong/3749122/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.