Chương trước
Chương sau
Vệ sĩ dùng chính sợi dây mà hắn buộc tay Lam Du để trói hắn lại, Tử Ngôn kêu la oang oáng, mắt hắn tối sầm lại đến độ tưởng chừng như mọi thứ là một màn đen tuyền.

Lâu sau đó, hắn ngất lịm đi, mặt mũi bầm dập không ra người ngợm, bầm tím khắp nơi trên cơ thể, người ngoài nhìn vào cũng phải phát sợ.

Lam Du được Kiều Hiển Nông đưa đến bệnh viện.

Bác sĩ bảo cô không sao, chỉ là sợ hãi quá nên mới nhất đi, chỉ cần truyền nước tí là sẽ khoẻ lại.

Vết thương trên cổ và ngực cũng đã được sát trùng nên không đáng kể!

Chỉ là... Kiều Hiển Nông không ngờ Bạch Tử Ngôn lại có gan làm như vậy, hắn muốn chặn đường sống của mình à? Kiều Hiển Nông cảm thấy hắn tha cho Tử Ngôn là một điều sai lầm, hắn quá nhân từ rồi!

Kiều Hiển Nông dùng khăn tay lau vết bẩn rồi vào nhà vệ sinh thay quần áo. Hắn động vào áo khoác của Tử Ngôn, thật bẩn!

Nam nhân hôn vào trán tiểu thỏ cái chụt rồi lái xe về nhà.

Tử Ngôn đang quỳ gối ở giữa nhà, mảnh vải đen che gần hết nửa khuôn mặt hắn, hai tay anh ta bị trói chặt đằng sau, vẫn còn đang cố gắng mở trói nhưng bất thành.

Kiều Hiển Nông sải bước dài đi tới, hắn tháo đồng hồ để trên bàn rồi vung chân đá cái mạnh vào lưng Tử Ngôn khiến hắn kêu cái hự.

Máu đỏ tươi từ phổi phun ra ngoài, vương vãi thành bãi ra nền nhà trắng. Máu tươi một màu đỏ au rơi từ miệng Tử Ngôn xuống thành giọt!

Hắn gục người về bên phải rồi ngã cái uỵch xuống, đầu cũng đập xuống đất.

Còn chưa kịp ho xong hắn đã bị người của Kiều Hiển Nông xách tay kéo đứng dậy, anh ta được đưa xuống tầng hầm bí mật, nhưng lần này khác, Kiều Hiển Nông ấn thang máy xuống tầng cuối cùng.

Đây là nơi bắt nhốt những kẻ làm trái lời hắn, thường thì Kiều Hiển Nông sẽ không giết họ luôn mà để khi nào nóng giận sẽ xả vào người.

Chỉ có một số vệ sĩ thân cận của hắn mới được đi theo, còn lại canh chừng ở ngoài cửa!

Tầng hầm dưới lòng đất ẩm thấp, chuột gián bò tứ tung, không gian bốn bề lúc nào cũng có tiếng gào thét đòi thả ra. Bạch Tử Ngôn được thả vào trong phòng sắt, hắn được cởi trói.

Bạch Tử Ngôn ngồi bệt xuống sàn, run rẩy cởi tấm vải màu đen trên mắt xuống, vừa cởi ra hắn đã bị ánh đèn sáng chói thẳng vào mắt.

Phía trước là song sắt ngăn cách với thế giới bên ngoài, hắn nhìn xung quanh, bên trái hắn còn có tên điên đang phát bệnh, nước dãi giỏ giọt thành bãi lớn, anh ta vừa đập đầu vào song sắt vừa la hét ầm ĩ khắp phòng. Kiều Hiển Nông phất tay một cái, vệ sĩ đã vào chích điện làm anh ta bất tỉnh rồi ngã xuống đất.

Bạch Tử Ngôn được phen sợ lùi ra đằng sau, con ngươi hắn nhỏ lại. Hắn biết lần này mình tiêu rồi!

Hắn hét:

"Thả tao ra, tao chỉ đòi lại những gì mà mình mất đi thôi!"

Kiều Hiển Nông không nói nhiều, trực tiếp mở cửa bước vào trong đó, hắn nắm tay thành hình nắm đấm rồi vung một phát vào mặt Tử Ngôn khiến hắn ngã ra sau, miệng đã rách một đường chảy thành hàng máu dài.

Còn chưa kịp ho xong hắn đã bị người của Kiều Hiển Nông xách tay kéo đứng dậy, anh ta được đưa xuống tầng hầm bí mật, nhưng lần này khác, Kiều Hiển Nông ấn thang máy xuống tầng cuối cùng.

Kiều Hiển Nông xách cổ áo Tử Ngôn lên cao, chân hắn lơ lửng giữa không trung, hai tay Tử Ngôn nắm chặt lấy cổ tay hắn mà rên rỉ.

Mọi người thấy hành na8 v đủ chx hay muốn típ, thấy tội quá

Hắn dùng giấy lau đi những vết máu trên mu, bàn tay, còn việc còn lại thì để cho thuộc hạ đánh nốt, hắn còn việc khác phải làm!

~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.