Trên đường trở về, Trát Ma phấn khích cực kì, khoa tay múa chân kể lại chuyện đêm trước.
Tôi đang bện mũ trúc với mẹ, lúc đấy muộn lắm rồi, nghe thấy trên nóc nhà rầm một tiếng, có người đáp lên trần đá trên đầu…
Mẹ tôi sợ hãi, tôi bèn lấy con dao bầu, xách đèn ra xem, bị dọa cho hết hồn, cậu bạn Tiểu Giang kia của các anh đang nằm sấp trên mặt đất, rên hừ hừ…
Tôi tưởng cậu ta bị làm sao, vội đi qua, cậu ta ngẩng lên, sắc mặt căng thẳng dọa tim tôi đập bùm bùm, cậu ta nói, người rừng đang ở đó…
Nói đến đây, Trát Ma giơ một ngón tay lên, bắt chước dáng vẻ của Một Vạn Ba, len lén chỉ về một hướng, sương khói lởn vởn quanh người, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng chim chóc líu lo buổi sớm mai.
Hắn hạ giọng xuống: “Tôi cũng nhìn thấy, núp sau đống cỏ khô xa xa phía sau, nó tưởng là mình đã náu kĩ, nhưng ánh sáng chiếu vào sẽ tạo thành bóng mà, tôi thấy có một cái bóng ở đó. Hơn nữa, hơi thở của nó rất mạnh, đống cỏ khô cứ rung ra rung rinh…”
“Da đầu tôi tê rần lên, tê ra cả sau lưng. Tôi kêu lên, không phải là kêu cứu đâu, tôi kêu, Ối chao, có người bị bệnh.”
“Rất nhiều người trong thôn lũ lượt đi ra, vây quanh Tiểu Giang, trai gái già trẻ đều có cả.”
Trát Ma huýt sáo một tiếng, gác súng săn lên vai, thể hiện cho đám La Nhận thấy mình lúc đó thông minh cỡ nào.
Gọi người ra, có nhiều người, lòng hắn cũng bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228723/quyen-3-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.