Câu hỏi này cứ luẩn quẩn mãi trong lòng Viêm Hồng Sa.
Hôm sau vừa tỉnh dậy, cô đã túm Mộc Đại lại hỏi: “Đêm qua cô nói chuyện với tôi à?”
Mộc Đại trả lời, không tập trung lắm: “Không biết.”
Không biết? Viêm Hồng Sa nhủ thầm trong bụng: Chẳng lẽ là mình mơ thật? Mơ thật đến thế cơ à? Có điều, chuyện này rất mau bị cô quẳng ra sau đầu – cô trông thấy mấy cái mũ hoa trúc Trát Ma tặng cho họ, thích thú vô cùng, đội lên hỏi Mộc Đại: “Cô thấy tôi trông có giống nữ hiệp không?”
Mộc Đại tựa vào khung cửa ăn bánh mì khô, nhỏ giọng đáp: “Giống.”
Sắc trời không đẹp lắm, trong không trung lất phất mưa bụi, lúc lớn, lúc bé, Trát Ma gọi cô vào nhà ăn, cô không vào, một mình gặm bánh mì.
Trước khi xuất phát, Trát Ma đưa một cái gùi trúc qua, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa đeo balo hành lí, gùi trúc để lão Viêm đeo, bên trong có một con dao bầu, vài cây đuốc đầu quấn vải tẩm dầu.
Trát Ma dặn Mộc Đại: “Đường núi không dễ đi, đôi lúc bụi gai mọc đan vào nhau, cô phải chặt đi để mở đường. Nếu đi đêm thì đốt đuốc lên – có lửa, dã thú sẽ tránh ba người.”
Mộc Đại rợn hết cả người: “Có cả dã thú nữa à?”
Trát Ma nói: “Đương nhiên rồi, gấu chó, sói, trăn, không có dã thú, thợ săn biết săn cái gì?”
Trát Ma tiễn họ đi một đoạn, đó là một con đường bùn quanh co để lên núi, bùn nhão nhoét, bước một bước lại trượt một bước, họ phải nhặt cành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228706/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.