Trời tối rất nhanh.
Xe la lắc lư, con đường đi mà cứ như không có điểm cuối, trên xe rất nhiều người đang gà gật ngủ, buồn ngủ giống như có thể truyền nhiễm vậy, mí mắt Mộc Đại nhanh chóng díp lại.
Trong lúc mơ màng, có người đẩy đẩy tay cô, đưa cho cô một tấm chăn mỏng, Mộc Đại lơ mơ nói cảm ơn, trùm chăn lên đắp rồi thiếp đi.
Cô mơ thấy La Nhận.
Anh đứng trong vầng sáng, mỉm cười nhìn cô.
Mộc Đại vui mừng chan chứa, chạy tới, nhưng đến lúc tới trước mặt, La Nhận bỗng đổi sắc mặt, vươn tay đẩy cô ra.
Nỗi phiền muộn khổng lồ không thể tan ra kia, đến trong mơ cũng có thể cảm nhận được, Mộc Đại lập tức tỉnh lại, xe la vẫn đang lắc lư, ánh trăng treo cao trên đường núi, Mộc Đại vì giấc mơ này mà cảm thấy tủi thân, sờ lên mắt, khóe mắt như vẫn còn vương nước mắt.
Nước mắt trong mơ.
Trước xe la treo một ngọn đèn bão để soi sáng, cô hỏi Trát Ma: “Còn chưa tới nơi à?”
Trát Ma chỉ về phía khoảng trũng trên núi: “Sắp tới rồi!”
Trát Ma thấy bằng cách nào vậy? Sao cô mở hai mắt mắt hết cỡ ra nhìn vẫn không thấy được ngọn đèn nào trong thôn thế.
Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Mộc Đại hơi lắp bắp: “Thôn các anh…không có điện à.”
Trát Ma nói: “Cũng sắp lắp rồi, sang năm cô đến nữa là có thôi.”
Đối với Mộc Đại mà nói, đây cũng chẳng phải tin tức tốt gì, cô vội lấy điện thoại ra.
Quả nhiên, điện thoại không có sóng.
Hệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228705/quyen-3-chuong-9.html