Thành cổ đúng là một nơi ở tốt, quanh năm khí hậu ôn hòa, không có giá rét thấu xương.
Mùa này, phần lớn các tỉnh phía bắc có lẽ đều vẫn đang chìm trong mưa tuyết se lạnh của tiết xuân hàn, nhưng ruộng đồng nơi đây thì đã sáng bừng sức sống và dương liễu thì bắt đầu mơn mởn sắc xanh. Xa hơn về phía bắc, thảo nguyên Shangri-La như một bức tranh sơn dầu khổng lồ, mỗi ngày lại được thấm lên những sắc màu nồng đậm rực rỡ khác nhau.
Gần như ngày nào Mộc Đại cũng dẫn Tào Nghiêm Hoa đến nhà La Nhận để “luyện công”, theo cách cô nói thì là bởi vì: rộng rãi, yên tĩnh, không sợ có người học lỏm.
***
Tiếng quét rác xoàn xoạt, đang là sáng sớm, Tào Nghiêm Hoa khua một cái chổi, hồng hộc quét sân nhỏ, mỗi một lần đưa chổi là một lần trong lòng gã muốn lôi La Nhận ra mắng cho máu chó đầy đầu: Có tiền thì hay lắm hả? Trung bình diện tích nhà ở của người Trung Quốc chỉ có hai ba chục mét vuông, nhà ngươi dựa vào đâu mà dám ở biệt thự có tường bao có sân viện chứ? Phải biết rằng, tiểu sư phụ Mộc Đại của gã đã phân phó là: Quét, quét, quét, phòng nhỏ phòng lớn, mọi góc mọi chỗ đều không được bỏ sót.
Mồ hôi nhỏ từ trán xuống, dính vào mắt khiến con mắt xót đau, Tào Nghiêm Hoa cũng chỉ chớp mắt hai cái cho xong chuyện, lười giơ tay lên lau.
Phải biết rằng, cả hai cánh tay gã trái phải mỗi bên đều buộc một khối chì, cộng lại cũng phải đến mười cân!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228665/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.