Lúc tiễn Mộc Đại về, trời đã khuya lắm rồi, trong cơn hoảng hốt lại cảm thấy đêm nay giống hệt như buổi tối năm ấy khi La Văn Miểu chú anh xảy ra chuyện. Hôm ấy, cả Tiểu Thương Hà cũng tĩnh lặng như mảnh đất không người thế này.
Mộc Đại an ủi anh: “Anh đừng lo lắng quá, sẽ có biện pháp thôi.”
La Nhận cười cười: “Nhưng Sính Đình không còn nhiều thời gian để chờ đợi nữa.”
Thần Côn nói không sai, Sính Đình hiện giờ không có bất kỳ khả năng tự kiểm soát nào, nếu những ác niệm như rắn độc ấy phun nọc, thì hậu quả sẽ không thể lường được.
Trong đầu La Nhận đột nhiên nảy ra một suy nghĩ vừa lớn mật vừa nguy hiểm.
Nếu dẫn thứ trên người Sính Đình sang người mình thì sẽ ra sao? Người bị ám không phát tác lập tức, từ những vụ án trước đó có thể suy ra được, mảng “da người” kia sẽ ẩn náu trên người kí chủ ít nhất hơn một năm rồi mới hành động.
Đúng là không phải thượng sách trị tận gốc, tuy nhiên, lấy tình hình trước mắt mà nói thì đây là biện pháp tốt nhất.
Tinh thần của La Nhận dường như rất sa sút, đúng vậy, nếu đổi lại là cô, chỉ sợ tâm tình sẽ càng tệ hại hơn, sâu trong đáy lòng, Mộc Đại khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tôi về trước đây.”
Cô đút hai tay vào túi, cúi đầu đi về, gió lại nổi lên, quất vào mặt, mang theo mùi cát khô khốc.
La Nhận ở phía sau gọi cô: “Mộc Đại.”
Mộc Đại dừng bước, khó hiểu nhìn La Nhận.
La Nhận ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228659/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.