Ủ rũ trở lại biệt uyển, đã là hơn nửa đêm. Mộc Đại lười về phòng, lết đến salon trong sảnh chính nằm vật xuống, dán mắt lên chiếc đèn treo trên trần nhà, ngây người.
Phong cách phục cổ của biệt uyển thật sự không phải là bày vẽ lấy lệ. Đèn treo có hình một con khỉ bằng đồng được thiết kế theo kiểu khung đỡ, nhìn như một con khỉ đồng treo ngược, đuôi cong thành móc câu, trên đỉnh móc câu là bóng đèn.
Đáng tiếc lại vẫn là đèn điện hiện đại trá hình. Nếu thật sự muốn làm thành kiểu cổ đại, trên đuôi đặt một cây nến, ban đêm ánh lửa đong đưa, như vậy sẽ đem lại cảm giác chuẩn cổ hơn nhiều.
Cũng không biết bao lâu sau, có người đi qua salon đối diện ngồi xuống, cười với cô: “Nhóc con, sao trông uể oải thế?”
Là Vạn Phong Hỏa. Mộc Đại ủ rũ ngửa đầu nằm yên bất động, nói: “Cháu đang tức giận.”
Vạn Phong Hỏa cười ha hả: “Trông giống một quả bóng tức giận đến mức xì hơi luôn rồi đấy.”
Câu này rất chuẩn xác, mọi chuyện đều không thể thái quá, cô chính là đang tức giận thái quá mà bị thất thoát hết khí lực đây.
Cô lấy lại tinh thần nói với Vạn Phong Hỏa: “Sao chú còn chưa đi nghỉ vậy?”
“Vừa mới đi tiễn Lý Thản.”
Mộc Đại bất ngờ: “Ông ấy đi rồi?”
“Đi rồi.”
Cũng phải, đến đây đâu phải để du lịch, nếu chuyện không có tiến triển gì thì chẳng phải nên giải tán ai về nhà nấy sao? Tuy rằng cô không cam lòng chịu thua La Nhận, nhưng ai mà hăng hái thế được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-thanh-hung-gian/4228641/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.