"Đi nào," anh cáu gắt. "Lúc này hẳn ta phải ở gần nơi đó rồi." 
 "Gần nơi đó? Gần đâu?" 
 Minerva đi chậm chạp đằng sau anh, đang cố hiểu cơn giận dữ phi lí này. Ấy thế mà triết lí thông thường hay biện thuyết rằng chỉ phái nữ mới hay có tính khí thất thường đấy. 
 Họ đi tiếp khoảng chừng mười lăm phút nữa và ra khỏi khu rừng ngay rìa đỉnh dốc. 
 Ở đằng xa, xuôi theo con dốc, là một trang viên bằng đá rộng lớn, được bao quanh bởi các khu vườn và những ngôi nhà phụ. 
 "Chúa ơi," cô thốt ra. "Nơi đó là gì vậy?" 
 "Điền trang Winterset," anh đáp. "Tôi biết ngay chúng ta hẳn phải ở gần nó. Một người bạn tốt của tôi đang sống ở đó. Chúng ta cần một nơi để nghỉ qua đêm. Để ẩn náu phòng khi mấy tên cướp kia vẫn còn đánh hơi xung quanh." 
 "Và chúng ta cứ thế mà xuất hiện trước cửa nhà bạn ngài à? Không được mời mà đột nhiên đến?" Cô huơ một tay giữa hai người. "Với tướng mạo thế này sao?" 
 "Ồ, chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên đâu. Khách khứa ở điền trang Winterset lúc nào cũng đến và đi. Hễ khi nào công tước cư ngụ ở đó, cuộc chè chén thác loạn không bao giờ có hồi kết." 
 Minerva nhìn anh trân trân. "Công tước á? Chúng ta sắp làm khách của một công tước hả?" 
"Anh ta không phải công tước thuộc hoàng gia đâu," anh nói như thể điều này sẽ an ủi được gì đó. "Hal là một anh chàng đáng mến, rồi cô sẽ thấy. Anh ta bảo trợ một giới chơi bạc nổi tiếng có tên Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-phieu-lang/1114495/chuong-17-2.html