Họ tiếp tục bước đi, băng qua cánh rừng ấy, khuân Francine giữa hai người. Dựa theo vị trí của mặt trời chiều ở sau lưng, Minerva biết họ đang đi lên hướng Bắc. Họ chưa đi ngang qua bất cứ hồ nước mênh mông nào nên cô cho rằng họ vẫn còn trên đất Anh. Xa hơn nữa thì cô không thể biết trước được. Cô cũng không chắc Colin có biết không. 
 Chúa ơi, thực sự là cô đã ngồi phịch xuống lề đường và tuyên bố mình không thể bước thêm bước nào nữa chỉ mới xảy ra sáng nay ư? Colin đã nằng nặc nói rằng cô có sức mạnh bên trong và cô bực vì phải thừa nhận anh nói đúng. Hiện giờ cô đã đi bộ muôn dặm đường xa hơn, chẳng có gì để ăn từ bữa tối hôm qua. 
 Đưa chân này lên trước chân kia đòi hỏi khả năng tập trung cao độ của cô. Cơn đói cồn cào bám sát cô từng gót chân, gặm nhấm cô từ bên trong. 
 "Khỉ thật." Colin dừng ngay tại chỗ. "Vậy mà tôi cứ tưởng mình ghét vùng nông thôn." 
 Minerva ngước nhìn. Họ đã bước vào một khoảng rừng thưa. Một vùng đồng cỏ xanh ngát, rộng lớn ở giữa khu rừng. Toàn bộ cánh đồng được trải thảm hoa chuông. Trùng trùng lớp lớp cuống hoa xanh lá cong duyên dáng, trên đỉnh được phủ đấy lớp hoa màu chàm. Ánh nắng chiếu rọi từ trên xuống và chiếu xiên qua hàng cây, tỏa lên những bông hoa ở các góc độ khác nhau. Toàn bộ cảnh tượng óng ánh cả lên. 
 Thật thần tiên. 
Colin nói, "Thậm chí người thấy chán ngấy như tôi phải công nhận cảnh ấy đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-phieu-lang/1114494/chuong-17.html