Tử Khê dẫn Nhạc Nhạc đến khu vui chơi, rồi cùng chơi với con bé, NhạcNhạc tỏ ra rất vui thích. Trò chơi nào con bé cũng đều muốn chơi thử,cuối cùng ngủ thiếp đi trong lòng Tử Khê. Cô bế con bé lên xe rồi gọiđiện thoại cho Lâu Tử Hoán. Rất lâu sau mới thấy hắn trả lời.
Cô im lặng một lúc rồi hít sâu một hơi, phá tan sự im lặng, nói: "Chúng ta gặp mặt một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"An Tử Khê, những gì cần nói, tôi đã nói hết rồi." Lâu Tử Hoán sốt ruột,hắn không muốn lại nghe thấy giọng của cô, không muốn bị cô làm cho daođộng nữa.
"Lâu Tử Hoán, tôi đã từng có con với anh." Cô cắnrăng, cô đau đến run người khi phải quyết định nói ra lời này. Thế nhưng cô thật sự không còn cách nào khác, vì con của cô, cô nhất định phảikéo hắn trở về. Lâu Tử Hoán chấn động, thiếu chút nữa đánh rơi điệnthoại. Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi: "Cô đang ở đâu?" Tử Khê hẹn gặp hắn tại nhà. Cô nhanh chóng lái xe về nhà. Cô vừa mới bế Nhạc Nhạc vào nhàthì chuông cửa chợt reo lên. Sau khi biết Nhạc Nhạc vẫn còn ngủ say, cômới nhẹ nhàng đóng cửa phòng con bé rồi ra mở cửa. Lâu Tử Hoán trừng mắt to nhìn cô, "Cô nói chuyện đã có con là sao hả?" Tử Khê rụt tay về, tựrót cho mình một cốc nước. Sau khi uống ngụm nước, lấy lại được bìnhtĩnh, cô mới nói với hắn: "Lâu Tử Hoán, chẳng lẽ anh không nghĩ tới điều đó sao? Ngày đó anh không hề dùng biện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535861/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.