Tử Khê ngồi ở trên xe như ngồi trên đống than, Lâu Ngọc Đường căn bảnkhông để cô vào mắt, chỉ cùng Lâu Nhược Hi nói chuyện. Cô vốn tưởng bỏqua, chỉ coi như mắt không nhìn thấy, lỗ tai không nghe thấy.
Nhưng là Lâu Nhược Hi không buông tha cô, mỗi khi Lâu Ngọc Đường hỏi cô mộtcâu, đều phải hỏi theo một câu: Tử Khê còn cô! Biểu tình của cô ta thuần khiết chân thành không mảy may tính toán, một bộ dáng tiểu bạch thỏ rõràng. Tử Khê chán ghét như vậy, càng hối hận đã ngồi lên xe này.
“Tử Khê, cô làm sao có thể cùng Lâu Tử Hoán ở một chỗ?” Lâu Ngọc Đường lúchỏi cái này, dùng giọng điệu dường như là trách cứ, giống như cô lạiphạm phải tội lớn ngập trời gì. Đúng vậy, năm đó cô cùng Lâu Tử Hoán ởtrên giường hắn bị mọi người bắt gặp, vẫn làm cho Lâu Ngọc Đường đối với cô không thể nào bỏ qua và quên đi được. Bây giờ cô dây dưa một chỗ với Lâu Tử Hoán, chỉ sợ ông ta lại càng không vừa lòng.
Tử Khê cười lạnh lùng: “Việc này bác Lâu hẳn là hỏi Lâu Tử Hoán!”
“Cô!” Lâu Ngọc Đường bị giọng điệu cùng biểu hiện khinh thường của cô làm cho nhẹ bốc hỏa. Lúc này, xe đột nhiên ngừng lại. “Chú Trương, làm saovậy?”
Bác Trương trả lời: “Dạ thưa lão gia, phía trước có tai nạn xe cộ, tắc đường! Chỉ sợ trong chốc nữa cũng không qua được!”
Lâu Ngọc Đường nhíu mày: “Xem còn có đường vòng hay không, chú không phảikhông biết, Nhược Hi ngồi xe lâu sẽ bị choáng váng đầu!”
“Vâng, lão gia!” Bác Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-ngay-ket-hon-ngan-ngui-me-yeu-dung-tron/535820/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.