Chương trước
Chương sau
Tô Nhĩ sau khi lấy được tấm thẻ, cậu vẫn không thể hiểu nổi, năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại, cậu đã nhìn ai rồi?

Lưu Văn Trúc thì hiếu kỳ: "Thật sự có kiếp trước kiếp này hả?"

Tô Nhĩ lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm, nhịn không được nhìn về phía Kỷ Hành, người sau hơi trầm ngâm: "Có lẽ là xác suất dựa vào những người chủ trì phó bản đã từng trải qua."

"..."

Lý trí nhắc nhở cậu tuyệt đối không có khả năng, dù sao mình cũng không quay đầu nhìn bất kì người chủ trì nào quá một trăm lần.

Kỷ Hành: "Đi ra ngoài hẵng thảo luận."

Tô Nhĩ tỏ vẻ muốn đi một chuyến đến nơi giám bảo trước, vẫy tay tạm biệt với đám người Lưu Văn Trúc, trên đường thấp giọng nói: "Tôi vớt được một đạo cụ từ chỗ cô bé kia."

"Khó trách..." Kỷ Hành liếc nhìn tấm thẻ trên tay cậu, đối phương không được người chủ trì chào đón là điều quá đỗi bình thường.

Thời điểm bọn họ đi, đúng lúc có một gã người chơi ở đó, xung quanh hẳn là thành viên cùng một tổ chức, vì không để tình huống tiết lộ ra ngoài nên đã vây kín không kẽ hở. Kỷ Hành kéo Tô Nhĩ, lùi về sau mấy bước, trong lúc chờ đợi giải thích: "Người khác giám bảo mà đứng quá gần sẽ phạm vào điều kiêng kị."

Thậm chí sẽ bị ngộ nhận là đang ngấp nghé đạo cụ.

Chưa đến năm phút, gã người chơi kia đã đi ra, lúc đi ngang qua Tô Nhĩ, nhìn thấy trên huy hiệu của cậu có thêm 'Tiếng xấu đồn xa' biểu cảm hết sức phức tạp.

Tô Nhĩ hiểu rõ danh dự của bản thân đã sớm bại bởi trò chơi, miễn cưỡng nhếch khóe miệng, không giải thích nhiều, trực tiếp đi đến chỗ giám bảo bỏ trống, bỏ răng sữa dính máu vào chỗ lõm. Màn hình lập loè hai cái, mới cho ra đáp án ——

Răng sữa dính máu: Ngoài ý muốn rơi xuống sau khi va chạm, ẩn chứa sự xấu hổ giận dữ của chủ nhân chiếc răng, cần thường xuyên dùng máu tươi nuôi dưỡng.

Tô Nhĩ nhìn kỹ hai lần, xác định không thấy được tác dụng gì.

Bị hố rồi à?

Kỷ Hành: "Hẳn là đạo cụ nguyền rủa loại hình trưởng thành, trước khi trưởng thành sẽ không tạo ra được tác dụng quá lớn."

Nghe anh nói thất vọng trong mắt Tô Nhĩ tản bớt đi, loại đồ chơi ăn máu này, trong trò chơi từ trước đến nay không thiếu.

Thu hồi đạo cụ, trên tay Tô Nhĩ vẫn còn cầm tấm thẻ, cười nói: "Xem ra lần sau tôi chơi trò chơi một mình rồi."

"Chưa chắc."

Tô Nhĩ nhướng mày, sau hồi lâu khó tin nói: "Anh có cách à?"

Trò chơi ngàn vạn phó bản, cái người này vậy mà có thể trùng hợp tiến vào cùng một phó bản sao?

Kỷ Hành: "Cầu nguyện."

"..."



Ngửa đầu đang nhìn mây đen còn chưa hoàn toàn tiêu tán trên bầu trời, giọng điệu Kỷ Hành nghe rất chân thật: "Với tư cách là đội trưởng, lẽ ra nên điều chỉnh lời nói và hành động của đội viên, tuổi tác của cậu ấy vẫn còn nhỏ, cần người giám sát."

Tô Nhĩ nheo mắt: "Có ích hả?"

Giọng điệu Kỷ Hành khôi phục bình thường: "Có lẽ vậy."

Thử ví von kì cục một chút, nếu như không ai trông coi, Tô Nhĩ sẽ giống như yêu thú được giải trừ phong ấn, không quậy cho long trời lở đất nhật nguyệt vô quang thì tuyệt đối không chịu ngừng lại. Lúc có anh, còn có thể thu liễm một chút.

Về phần đáp án thực sự chỉ có chờ đến tháng sau tiến vào trò chơi mới có thể thấy được, lần nữa trở lại thế giới hiện thực, Tô Nhĩ đặt toàn bộ sự chú ý vào việc ôn bài, để chuẩn bị cho kỳ thi thử.

Lật xem vở ghi chép nhàm chán, không khỏi cảm thán vì sao không có lấy một phó bản nào lấy bối cảnh cấp ba, cậu còn có thể nhân cơ hội học thêm hai tiết học miễn phí.

Học thêm?

Tô Nhĩ đột nhiên nhớ tới lúc ở phó bản phúc lợi đã chuyển cho Diêu Tri một vạn, đối phương hứa hẹn sau này sẽ dạy thêm miễn phí cho cậu, nhìn thấy điện thoại trên bàn, chần chờ một lát gọi một cuộc điện thoại.

Chưa tới 20 phút, ngoài cửa sổ bỗng đổ mưa rả rích, dễ làm cho người ta buồn ngủ.

Lúc Diêu Tri đến đúng lúc trời đang mưa, Tô Nhĩ vẻ mặt mỏi mở cửa cho hắn, rồi pha trà nóng: "Bắt đầu từ đâu ạ?"

Sách giáo khoa được mở ra, nhanh chóng tiến vào chủ đề chính.

Khả năng phản ứng của cậu chưa bao giờ thể hiện ở môn toán, ngay cả thay công thức thôi cũng phải khựng lại một giây. Đối với điều này Diêu Tri rất bất đắc dĩ, nhưng mà Tô Nhĩ vẫn rất có lòng tin với chính mình: "Phó bản trước, em còn cho Kỷ Hành chép bài cơ."

"..."

Diêu Tri không hỏi quá nhiều về trải nghiệm của cậu, rất nhiều người chơi sẽ hồi tưởng lại chuyện đối lập trong trò chơi.

Thực tế là lo lắng nhiều rồi, Tô Nhĩ cũng không sợ nhớ lại, thậm chí trong lúc ngủ mơ vẫn còn tổng kết kinh nghiệm, điều thực sự không muốn nhớ lại chính là người chủ trì trong phó bản cậu đã trải qua.

Thời gian yên ổn trôi qua từ lúc bắt đầu kỳ thi thử cho đến khi kết thúc.

Vừa mới qua chủ nhật, thứ hai hầu như là tiết mục công bố thành tích môn học của từng người, khá là kích thích.

Lúc sắp đến tiết toán, Tô Nhĩ nghe thấy nữ sinh ngồi sau lẩm nhẩm cầu nguyện: "Tín nữ nguyện ăn chay ba tháng, khẩn cầu đạt điểm tiêu chuẩn."

Tô Nhĩ học bộ dáng của cô chắp tay trước ngực: "Nếu lần này có thể vào trong top 10 của lớp, thiện nam nguyện tối nay sẽ tiến vào trò chơi."

Cậu ngồi ở hàng trước, trong phòng học thì đang ồn ào, không cố ý che giấu giọng nói, lúc Diêu Tri đi vào phòng học đột nhiên nghe được một câu như thế, ánh mắt nhìn Tô Nhĩ cực kỳ sâu xa.

Thề độc hay lắm!

Hiệu suất của chủ nhiệm lớp rất cao, bảng xếp hạng buổi chiều đã được in ra, Tô Nhĩ đạt được thành tích tốt nhất từ trước tới nay, thứ tám trong lớp.

Nữ sinh ngồi sau thấy bảng xếp hạng, khàn giọng nói: "Cậu tiến bộ nhiều thật."

Tô Nhĩ quay đầu lại, vẻ mặt nữ sinh buồn rười rượi: "Thành tích môn toán của tớ thiếu một điểm nữa là đạt tiêu chuẩn."

Điều này rất đáng thông cảm.

Tô Nhĩ chân thành nói: "Có thể là vì cậu thề chưa đủ đô."

"Hả?"

Trong ánh mắt khó hiểu, Tô Nhĩ không giải thích gì thêm, giấu dưới ngăn bàn nhắn tin cho Kỷ Hành: "Tối nay vào phó bản."

Kỷ Hành nhanh chóng nhắn lại: [ không cần quá vội, bây giờ là đầu tháng, dư dả thời gian hoàn thành hai nhiệm vụ. ]

Tô Nhĩ: [ buổi sáng lập lời thề, một khi trời phù hộ tôi vào top 10 lớp, tôi sẽ tiến vào trò chơi, kết quả thi đứng thứ tám. ]

Cậu nhất định phải đi vào trò chơi thực hiện lời hứa.

Kỷ Hành: [... ]

Tối đó hai người đã hẹn thời gian tiến vào trạm trung chuyển, vừa vào đã thấy có mấy người nằm giữa đường toàn thân bê bết máu ánh mắt thì lờ đờ, hầu hết người chơi được truyền tống ra khỏi phó bản đều là khá chật vật.



Kỷ Hành làm như không thấy: "Sau này tôi và cậu cùng nhau tiến vào phó bản, về phần có thể được phân đến cùng một chỗ không, còn phải xem ý chí trò chơi."

Tô Nhĩ gật đầu.

Ngoại trừ lần đầu tiên bị cưỡng chế tiến vào trò chơi, những lần sau đó đều là lợi dụng đạo cụ tổ đội, chưa từng có trải nghiệm chủ động vào phó bản từ trạm trung chuyển.

Kỷ Hành dẫn cậu đến một màn chiếu mơ hồ, đầu tháng nên người tiến vào phó bản không nhiều lắm, bây giờ đứng đó chỉ có hai người bọn họ.

Kỷ Hành nhẹ gật đầu, Tô Nhĩ liền chậm rãi đi lên phía trước, mắt thấy gặp phải vật chắn, nhìn Kỷ Hành không có dừng bước, cậu cũng trực tiếp đi tới, cuối cùng thân thể như bị dung nhập vào trong màn hình chiếu. Tấm thẻ bị nhét trong túi quần tự động lơ lửng giữa không trung, Tô Nhĩ còn chưa ý thức được phát sinh cái gì, trước mắt đã không còn là thế giới quen thuộc nữa.

"Hãy nói ra tuyên ngôn tình yêu của cậu."

Người còn chưa đứng vững, đã nghe được tiếng vang ông ông bên tai, Tô Nhĩ vô thức muốn mở miệng, đột nhiên ý thức được đạo thanh âm kia dường như còn cách mình một đoạn. Nghiêng mặt nhìn qua, có vài người chơi đeo huy hiệu đứng ở xung quanh.

Người ở phía kia đang cầm một cái micro trước mặt cậu, vẻ mặt có vài phần không biết giải quyết thế nào, tùy tiện nói câu: "Muốn yêu thì cậu đến đi."

Thu hồi ánh mắt, Tô Nhĩ nắm chặt thời gian tìm kiếm bóng dáng Kỷ Hành, kỳ thật cậu không có ôm bao nhiêu hy vọng, thẳng đến lúc đụng phải ánh mắt quen thuộc giữa không trung, không khỏi sợ run lên... Chẳng lẽ lời cầu xin ngày ấy của Kỷ Hành thật sự có tác dụng?

Âm thầm suy nghĩ vài giây, micro đã giơ lên trước mặt cậu.

Lực chú ý của mọi người thường sẽ bị hấp dẫn bởi đồ vật hơn: đóa hoa nguyệt quý quen thuộc bên tai trái kia, giống như rễ cây trông thì buồn cười nhưng lại có những đường vân đáng sợ, nhìn thực sự quá quen thuộc.

"Nguyệt Quý... Thân sĩ?"

Mỉa mai, ghét bỏ... Một tiếng cười khẽ ẩn chứa quá nhiều tâm tình, Tô Nhĩ chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra hai loại trong đó, lập tức nhíu chặt mày.

Đã nói là xác suất chỉ có một phần ngàn vạn mới gặp phải mà?

"Hãy nói tuyên ngôn tình yêu của cậu đi." Nguyệt Quý thân sĩ ném ra vấn đề trước đó.

Tô Nhĩ suy nghĩ một chút, trả lời cũng coi như nghiêm túc: "Tôi hy vọng song phương đều có thể có ý chí kiên định, yêu nhau chung thủy."

"Mong được người chung thủy sao?" Nguyệt Quý thân sĩ nhếch khóe miệng: "Thật sự là một ý kiến vừa cao cả vừa thú vị."

Lần lượt phỏng vấn từng người chơi xong, Nguyệt Quý thân sĩ hơi khom người, vừa khéo giới thiệu bản thân: "Hoan nghênh mọi người đã tham gia 《 khi tình yêu gõ cửa 》, chương trình sẽ dốc sức vì nam nữ độc thân kéo tới một mối nhân duyên hoàn mỹ! Tôi là người chủ trì phó bản—— Nguyệt Quý thân sĩ."

Tô Nhĩ dùng dư quang chú ý xung quanh, có rất nhiều máy quay phim, có vẻ như đang quay một chương trình tạp kỹ ngoài trời.

"Trong các bạn, ẩn núp một sát thủ bị tổn thương vì tình yêu, hắn lúc nào cũng ghen tị với tình yêu người khác một cách bệnh hoạn," Giọng điệu nói chuyện của Nguyệt Quý thân sĩ khá là khoa trương, giống như diễn viên sân khấu Broadway luôn chú ý đến việc thể hiện cảm xúc: "Mong rằng các bạn có thể hưởng thụ sự tốt đẹp, đồng thời tìm được sát thủ tình yêu, kịp thời lấy trái tim của hắn đặt lên tế đài."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ trong bọn họ có người chơi nhận được nhiệm vụ khác?

Nguyệt Quý thân sĩ nhìn quanh một vòng, ánh mắt giống như nhảy dựng lên, tự động lướt qua Tô Nhĩ thấy biểu cảm của những người chơi khác, gật đầu tỏ vẻ hài lòng: "Bây giờ, mời mỗi người lựa chọn vị khách mà bạn yêu thích, tạo thành một cặp đôi."

"Phải chọn ngay lập tức sao?" Có người hỏi.

Nguyệt Quý thân sĩ nở nụ cười: "Tình yêu không chờ đợi ai."

Mỗi người chơi quan sát những người xung quanh, tuy rằng chỉ có một phần sáu xác suất, nhưng nhỡ đâu chọn phải sát thủ tình yêu, chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Thấy không có ai hành động, Nguyệt Quý thân sĩ làm bộ trấn an: "Nếu như không hài lòng với vị khách mình thích, về sau vẫn còn có cơ hội đổi người."

Tô Nhĩ đánh vỡ sự im lặng mở miệng đầu tiên, không chút nào ngoài ý muốn chỉ vào Kỷ Hành: "Tôi chọn anh ấy."

Nụ cười Nguyệt Quý thân sĩ trước mặt người này lúc nào cũng không thể nở rộ: "Ồ?"

Tô Nhĩ gật đầu: "Chỉ có tên của anh ấy giống tên tôi đều có hai chữ, rõ là xứng đôi!"

Tên người chơi phó bản lần này đều rất thú vị, lần lượt là Trương Bái Thiên, Khúc Thanh Minh, Lộ Toàn Cầu và Mãn Giang Sơn.

Tô Nhĩ là thông qua tấm thẻ tiến vào, chỉ xem từ tên đã lộ ra sự không hợp với những người khác.

Nguyệt Quý thân sĩ không nhiều lời, nhìn về phía Kỷ Hành: "Nếu như nguyện ý tạo thành đối tượng yêu đương, xin mời tiến lên một bước."

Tay Kỷ Hành vẫn luôn nhét trong túi quần, nghe vậy đi về trước một bước nhỏ.



"Chúc mừng hai bạn hoàn thành ghép đôi!" Nguyệt Quý thân sĩ vỗ tay hai cái.

Người quay phim đúng lúc nhắm ngay ống kính tới, cố gắng ghi lại khung hình hoàn hảo của tổ đội khách quý.

Phớt lờ máy quay phim hết mức có thể, Tô Nhĩ nhớ tới cô bé gặp được trong phó bản trước, nếu như cô ở đây, nhất định là đen mặt nói lời mỉa mai, sự thật chứng minh giữa hùng hài tử và người chủ trì chuyên nghiệp vẫn tồn tại một khoảng cách rất lớn.

Vừa khéo dư lại hai nam hai nữ, Trương Bái Thiên chọn Khúc Thanh Minh xinh đẹp quyến rũ, Lộ Toàn Cầu thì tổ đội với Mãn Giang Sơn mặt mũi thiên vẻ trung tính.

Bởi vì tạm thời chưa hiểu nhau sâu, toàn bộ quá trình chọn lựa đều rất hài hòa.

Trên tay Nguyệt Quý thân sĩ đột nhiên có thêm một cái khay, phía trên phủ khăn vuông màu đỏ, ngoài dự đoán của người chơi, bên trong cũng không phải đống máu thịt lẫn lộn làm cho người khác buồn nôn như thường lệ, mà là dụng cụ đo nhịp tim.

"Bây giờ để chúng ta nhìn xem đối mặt với vị khách quý mình thích, ai là người chân chính động tâm."

Người thứ nhất bị kẹp vào ngón tay chính là Trương Bái Thiên, Khúc Thanh Minh thật sự lớn lên rất đẹp, nhịp tim của hắn một phát nhảy tới chín mươi.

Ngay sau đó là Tô Nhĩ, cậu và Kỷ Hành đã sớm quen nhau, chỗ nào sẽ có quá nhiều cảm xúc chứ, tâm lặng như nước khiến người chơi khác cho rằng dụng cụ xảy ra vấn đề.

"Xem ra vị khách quý này không quá thành thật nhỉ," Nguyệt Quý thân sĩ nhếch khóe miệng: "Cũng không có động tâm như trong tưởng tượng."

Tô Nhĩ đứng thẳng người: "Tôi có chút khuyết thiếu tình cảm."

Nụ cười Nguyệt Quý thân sĩ hơi thu liễm, ánh mắt rơi vào Khúc Thanh Minh, cực kỳ khoa trương mà giới thiệu: "Hoa hồng nồng nàn..." Ngay sau đó lại nhìn về phía Mãn Giang Sơn: "Có dạ lan hương đặc sắc... Nhiều đóa hoa đẹp mắt như vậy, chẳng lẽ không có ai có thể lọt vào mắt của cậu ư?"

Tô Nhĩ ngậm miệng không nói, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim đột nhiên tăng vọt đến chín mươi ba.

"..."

Kỳ thật nguyên nhân không phải là ở người chủ trì, là Tô Nhĩ đang suy nghĩ vấn đề khác, xác suất một phần ngàn vạn lại có thể đập lên người cậu, rất có thể là bút tích của trò chơi. Có vết xe đổ này, có thể mang ý nghĩa là tương lai thậm chí sẽ có khả năng gặp mặt Quỷ Vương không?

Lại hồi tưởng lại tất cả các hành động trong khoảng thời gian này, một khi thật sự có ngày như vậy, không hề nghi ngờ bản thân mình sẽ bị Chu Lâm Quân phanh thây xé xác.

Khẽ hít một hơi, trị số chợt tăng vọt đến một trăm ba mươi.

Nguyệt Quý thân sĩ: "..."

Kỷ Hành bên cạnh khẽ nói: "Tự kiềm chế đi."

Tô Nhĩ dùng ngón tay lạnh buốt che ngực, trị số dụng cụ lúc này mới dần giảm xuống.

_________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vì sao kịch trường nhỏ chương 36 và các phần sau đều muốn ám chỉ đứa trẻ thiếu chút nữa bị Nguyệt Quý thân sĩ đánh chết, vì sao Tô Nhĩ lại có thành tựu 'Cha nợ con đến trả', đúng vậy, nguồn gốc chính là từ phó bản này mà ra...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.