Đúng là Cố Sơ học y nhưng có lúc những suy nghĩ truyền thống trong đầu óc vẫn chốc chốc phát tác. Ví dụ như khi cô làm việc ở bệnh viện Quỳnh Châu, khi biết phòng phụ khoa và khoa ngoại tổng quát đều do bác sỹ nam ‘trấn giữ’ thì mỗi năm tới đợt kiểm tra sức khỏe định kỳ, cô đều đăng ký ở một bệnh viện khác. Lúc còn học đại học, cô từng cười hỏi Bắc Thâm: Anh có từng suy nghĩ tới việc làm bác sỹ phụ khoa hay sản phụ không? Bắc Thâm giơ tay ra cho cô xem. Dưới ánh nắng, ngón tay anh vừa đẹp vừa sạch sẽ. Anh nói: Đôi tay này của anh đã dâng hiến cho khoa ngoại thần kinh từ lâu rồi.
Một góc áo sơ mi bị Lục Bắc Thần kéo lên tới eo, cô vội vàng nói: “Để tự em làm.”
Lục Bắc Thần bèn dừng tay.
Cố Sơ hơi nghiêng mặt, ánh mắt có thể nhìn tới hông anh. Anh vẫn còn đeo chiếc găng tay y tế. Vì sao dù anh có cầm kim hay cầm nhíp, cô vẫn cứ cảm thấy mình như đang bị anh giải phẫu? Hơi kéo dịch chiếc áo sát người lên trên một chút, cô bỗng nghe thấy tiếng người đàn ông uể oải vang lên trên đỉnh đầu: “Lên chút nữa.”
Cô cảm thấy mất mặt, quay đầu rồi lại kéo lên thêm một chút.
“Vẫn chưa đủ.” Anh lại nói.
Có vẻ như cố tình trêu người.
Cố Sơ quay đầu lườm anh, đôi mắt xinh đẹp vì buồn bực mà thêm phần sinh động, hệt như đang có một ngọn lửa nhỏ yên lặng bùng cháy. Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297251/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.