Buổi chiều ra biển không thông minh cho lắm, đây là điều Cố Sơ vẫn luôn nhận định. Cô hoàn toàn không thích ‘hưởng thụ’ cái nắng bỏng rát ở một nơi đầy muối. Nếu so sánh, cô thích đi dạo khi mặt trời ngả về Tây hơn. Cô sợ phải so sánh nhưng lại chỉ thích hoàng hôn ở đây. Lúc ở Quỳnh Châu, khi lạc mất phương hướng không biết nên đi đâu về đâu, cô lại tới bên bờ biển ngồi một lát, lướt đôi chân trần trên lớp cát trắng mịn, cảm nhận cái nhàn nhã khi cát sỏi bị dồn ép, nhảy nhót giữa những ngón chân, hoặc có thể là yên lặng ngồi một bên, phóng tầm mắt về phía góc biển xa ngút tầm với, ngắm nhìn cảnh tượng bi tráng khi ánh tịch dương đỏ rực như lửa cháy cạn mọi nhiệt tình, dần dần chìm xuống mặt biển.
Phải, sở dĩ cô thích ở bên bờ biển mỗi lúc chiều tà chính vì sự bi tráng này. Hoàng hôn lơ lửng trên mặt biển, màu sắc rực rỡ nhuộm đỏ bọt sóng, diễm lệ tới mức khiến người ta rơi lệ. Thế mà chẳng mấy chốc, biển lớn đã phản bội lại hoàng hôn, thôn tính vòng tròn dần trở nên yếu ớt ấy từng chút, từng chút một. Và rồi, chính đại dương cũng đánh mất những màu sắc cuối cùng của mình, trở nên ảm đảm, tiều tụy.
Thế nên cô cảm thấy lúc ấy biển cả cũng cô độc như cô vậy.
Còn ở Hạ Môn, biển đẹp nhất có lẽ là về đêm. Tiết trời giữa hạ oi ả, dưới bầu trời đêm trăng thanh, lác đác sao, cùng người mình yêu hít chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-van-ngoanh-ve-phuong-bac-2/2297249/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.