Rạng sáng ngày 4 tháng 7, phát hiện ra mình tựa như đang tự tay thúc đẩy mối tình đầu của mình, hơn nữa đêm trước ngày bắt đầu số mệnh nhất kiến chung tình, Lâm Tử Mạch đã mất ngủ. Tùy tay chọn một chiếc áo mặc vào, cô đứng dậy xuống giường muốn đi ra ngoài một chút.“A Tử, em dậy sớm thế!” Vừa mới ra khỏi phòng, từ trong bóng tối bỗng nhảy ra một người, nếu không phải anh mở miệng trước, thì tuyệt chiêu phòng thân của Lâm Tử Mạch sẽ lập tức tặng cho anh rồi. Kéo kéo lại quần áo, Lâm Tử Mạch thầm oán nói: “Muộn như vậy mà anh còn không ngủ đi, canh giữ trước cửa phòng em làm chi?”Hứa Mục chớp chớp mắt, con ngươi đen trong đêm khuya tăm tối bỗng rạng rỡ lóe sáng: “Anh hy vọng buổi sáng em thức dậy sẽ nhìn thấy anh đầu tiên, cho nên mới canh giữ trước cửa phòng em.” Lâm Tử Mạch lập tức nhíu mày, nhưng vẫn không mở miệng, Hứa Mục lại vươn một bàn tay lên xoa xoa trán cô.“Không cần nhíu mày, anh không hy vọng nhìn thấy em phải ưu thương.” Nhẹ nhàng vuốt lên cái trán đang nhăn lại của cô, Hứa Mục nhẹ giọng nói, “A Tử, em nghĩ vì sao đột nhiên anh lại chạy tới Lư Sơn?”“Em,” đối mặt với ánh mắt thâm tình này của Hứa Mục, Lâm Tử Mạch đột nhiên hiểu được, nhưng chỉ có thể làm bộ như không biết, chậm rãi chuyển tầm mắt, cô nói nhỏ, “Em không biết.”Hứa Mục bước sang bên cạnh, lại đối mặt với cô: “Khi em hỏi anh đã từng gặp Trình Tử chưa anh mới hiểu được, hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-nam-nguyen-lac/2062140/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.