Người có đôi mắt đẹp như vậy chắc cũng trông không tệ.
Có người vỗ vào vai tôi: "Cô Hà, có chuyện gì với cô vậy?"
Nhiều ngày trước, nếu tôi quay đầu lại thì sẽ có một bàn tay chạm vào trán tôi, nói rằng cô bị sốt. Tôi quên mất, thực ra là giọng nói của anh ta cũng rất hay, trầm trầm và có hơi khàn, nó là giọng nói hay nhất mà tôi từng nghe qua, nhưng tôi luôn run rẩy và sợ hãi khi nghe thấy nó. Nhưng mà tôi đã sợ gì chứ? Đến cuối cùng anh ta cũng không giết tôi và còn thả tôi đi. Mặc dù tôi không biết tại sao anh ta làm vậy, nhưng tôi biết một điều rằng, anh ta muốn tốt cho tôi.
Tôi quay đầu lại, nhưng thứ tôi nhìn thấy là ánh mắt kỳ lạ của nữ cảnh sát. Tôi vô thức lẩm bẩm: "Anh ta sẽ chết à?"
"Chắc chắn anh ta sẽ khó thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, nhưng tội trạng cụ thể phải thông qua tòa án xét xử. Vì vậy không thể thiếu lời khai của nhân chứng là cô đây..."
Chiếc xe đi rất xa, rất xa và cuối cùng cũng đến. Tôi bước vào một căn phòng rất sáng, ai đó cứ hỏi tôi, và tôi cứ trả lời người nọ. Tôi đã nói rất nhiều nhưng tôi không biết rốt cuộc mình đang nói gì nữa. Cuối cùng, viên cảnh sát phụ trách ghi lời khai dừng bút lại, trao đổi với người còn lại một chút rồi nói: "Hãy để cô ấy gặp bác sĩ tâm lý trước."
Rồi có người hỏi tôi: "Cô Hà, trong gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-muoi-bay-dem/2574722/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.