Một mảnh trắng xoá đập vào mắt, mơ màng tỉnh giấc, nàng chợt phát hiện chính mình đang nằm trên giường bệnh của một bệnh viện nào đó, trên mặt còn đeo ống thở nên có chút vướn víu, tay chân theo nàng cảm nhận thì chính là đang có rất nhiều ống dẫn truyền gắn trên người.
Cảm giác chính mình tỉnh dậy sau nhiều năm thực vật hình như cũng không phải quá tệ, nàng nhíu mày quyết định đưa tay gỡ hết mấy đống rối ren này xuống xem như là tìm chút cảm giác sau khi quay trở lại thế giới thực tại.
Lấy đà nâng người ngồi dậy, cảm giác chân không quá khô cứng hay mềm nhũn gì gì đó như trong tưởng tượng, Tô Phá Nguyệt nâng môi nở nụ cười trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh về một đại gia đình nhưng chẳng biết thế nào cuối cùng lại thấy được khuôn mặt quen thuộc của ai đó, môi cười bỗng méo xệch, nước mắt tưởng chừng như không bao giờ rơi nay lại rợt thành từng giọt tràn mi cay mắt.
Tự nhủ rằng sau lần này nàng sẽ chấp nhận sống với hiện thực nhưng sao cảm giác đau nhói ngay lồng ngực lại khiến nàng khó chịu đến thế, hình ảnh của hắn cứ hiện hữu mãi trong đầu khiến nàng không thể cầm được nước mắt, nhưng cho dù như vậy nàng cũng chẳng thể thay đổi được gì, chi bằng cứ khóc cho đã một lần rồi cắn răng chịu đựng nỗi đau để sống cho hết kiếp này vậy.
Gạt đi giọt nước mắt, nàng chập chững bước xuống giường, chống tay vào thành giường, tập đi lại để khớp chân. Sau một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-lan-that-than-cua-to-pha-nguyet/1518191/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.