Có lẽ nào người lớn lén ăn đồ ngon mà không nói?
Ta cố gắng đẩy tấm ván gỗ trên đầu xuống, rồi dồn sức bò ra khỏi vại nước: “Mẹ ơi.” Ta gọi, nhưng trong sân không có bóng ai, chỉ có vết máu tungtóe mặt đất, y chang vết đầu bếp cắt tiết gà xong đều để lại. Ta phụngphịu: “Ăn gà mà không gọi người ta.”
Ta tìm tới phòng bếp vàphòng của cha mẹ, nhưng không thấy bóng dáng họ đâu, chạy tới phòngkhách thì lại thấy một đám áo đen đang quỳ trên mặt đất, chỉ có mỗi cậubé lúc nãy đang chắp tay đằng sau đứng đó, ta sung sướng reo lên: “Đạica ca, có thấy mẹ muội đâu không?”
Đám áo đen quay đầu lại nhìnchòng chọc vào ta, có một người đứng dậy cầm cây đao lớn vẫn còn nhỏ máu tong tỏng đi về phía ta. Ta chớp mắt hỏi: “Mọi người là khách à? Mọingười đã giúp đầu bếp giết gà đúng không? Nhưng đầu bếp đâu?”
Tên áo đen lạnh lùng nói: “Chỉ chốc lát nữa thôi ngươi sẽ gặp lại họ.” Tênđó giơ đao lên, máu gà dinh dính lại nhỏ xuống mặt ta, ta vẫn chớp mắtnhìn tên đó.
“Này, bỏ đao xuống.” Đó là tiếng cậu bé kia, tên áo đen thoáng do dự một lát, cậu bé lại nói tiếp: “Để nó đi cùng chúng ta.”
Lập tức cả đám áo đen nhao nhao: “Nhưng thiếu chủ, nó…”
“Ta bảo là mang đi!” Cậu bé đi tới bên bọn áo đen, dừng trước mặt ta, người đó cứ nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, rồi đột nhiên dí sát mặt vào mặtta, khẽ nói: “Ta vốn định để ngươi tự sinh tự diệt, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-kiep-xui-xeo/205907/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.